Trì Tâm chỉ biết cười khổ.
Trước đó, để che giấu hành động trước Lý Thành, cô chỉ để viên đạn sượt qua người hắn. Nhưng giờ đây, cô lại lãnh trọn một phát đạn từ một cô gái hoàn toàn không biết tự vệ.
Cô thở dài, lắc đầu để giữ tỉnh táo. Giả vờ đưa tay vào túi, cô lấy ra thuốc giải độc cho chất gây mê và uống tức thì.
Cô không muốn rơi vào tình cảnh sống không bằng c.h.ế.t như Lý Thành.
Hoàn thành xong, Trì Tâm cảm thấy sức lực cạn kiệt. Với chút hơi tàn cuối cùng, cô cởi bỏ áo choàng, vung tay ném thẳng nó xuống vực thẳm rồi nặng nề ngồi sụp xuống giường.
"Hãy giữ bí mật này."
Vừa thốt ra năm chữ ấy, cơ thể cô không thể chống đỡ nổi nữa, lập tức đổ gục xuống giường, ý thức mơ hồ chìm vào hư vô.
Chỉ còn lại Vu Na đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn.
Cô ấy thu khẩu súng, chậm rãi bước tới bên giường Trì Tâm.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trì Tâm, bình thường và yên bình chẳng khác gì một cô gái trẻ bình thường, mắt Vu Na bỗng đỏ hoe. Ý thức Trì Tâm như rơi vào một không gian hư vô vô tận. Cảm giác quen thuộc ấy lập tức khiến cô có một dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên, một âm thanh vang vọng trong tâm trí, cô bừng tỉnh mở mắt.
Căn phòng trước mặt vẫn là nơi cô đã ngất xỉu, nhưng bên ngoài không còn tiếng ồn ào hay bóng dáng Vu Na.
Cô ngồi dậy, không hề ngạc nhiên khi thấy Lâu Thần đứng khoanh tay ở góc phòng.
Thấy cô tỉnh dậy, anh ta thoáng sững sờ, như thể mong đợi cô biểu lộ sự bất ngờ. Nhưng cô chỉ giữ vẻ bình thản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô không ngạc nhiên sao?" Lâu Thần hỏi, chất giọng pha chút hụt hẫng.
Trì Tâm xoa trán, cảm nhận chút choáng váng còn vương lại. Trò cũ dùng hai lần, chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Anh ta im lặng một lát, rồi hung dữ lườm cô: "Hôm qua tại sao cô lại cố tình phá vỡ ý thức của tôi? Hôm nay còn không chịu chìm vào giấc ngủ!"
"Anh giam giữ tôi mà lại không cho tôi phá cửa thoát ra sao?" Cô lườm ngược lại. Rồi dường như nhận ra điều gì, cô hờ hững nói: "Thì ra năng lực thao túng giấc mơ của anh phụ thuộc vào trạng thái giấc ngủ sao?"
Lâu Thần nghẹn lời, nhưng nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: "Một ngày đã trôi qua, cô đã thay đổi ý định chưa?" Trì Tâm ngước nhìn, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt dài hẹp, lạnh lẽo của Lâu Thần, như nhìn thấy cả một niềm mong chờ ẩn sâu bên trong.
Cô ngẫm nghĩ một chốc, rồi hỏi: "Nếu mục tiêu của anh chỉ là thống trị thế giới, với năng lực của anh, chẳng phải điều đó quá dễ dàng sao? Tại sao anh nhất định phải tìm người hỗ trợ – và đặc biệt là tôi?"
Anh ta cúi đầu. Khi đôi mắt lạnh băng ấy khuất đi, Lâu Thần lại chỉ giống như một thiếu niên gầy gò, yếu ớt.
"Cô thật sự rất đặc biệt." Lâu Thần nói, giọng trầm xuống."Nếu tôi đoán không lầm, cô cũng từ phòng thí nghiệm đó bước ra, phải không?"
Trì Tâm không hề phản bác, sự im lặng của cô càng khiến Lâu Thần thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
"Đã từ nơi đó bước ra, tại sao cô vẫn cứ khăng khăng mình là con người bình thường?" Lâu Thần hỏi, giọng lạnh lẽo đến thấu xương."Tôi đã chịu đủ những ngày tháng bị người khác điều khiển. Chỉ khi tự tay cầm lấy lưỡi hái, tôi mới không bị biến thành con mồi."
"Vậy những gì anh căm ghét, anh lại tự biến mình thành đúng thứ đó sao?" Trì Tâm nhớ lại lời của người đàn ông tóc vàng trong giấc mơ, ánh mắt xuyên thẳng vào Lâu Thần."Từ sâu thẳm trong lòng, anh cũng đang thừa nhận mình là con người."
Mèo Dịch Truyện
Dường như bị đ.â.m trúng nỗi đau thẳm sâu, sắc mặt Lâu Thần bỗng trở nên vặn vẹo. "Chính vì tôi là con người, tôi mới không thể chịu đựng nổi sự tồn tại của giống loài thấp hèn này!"
"Cô đã ở đây hai ngày, vẫn chưa nhận ra con người đáng kinh tởm đến mức nào sao? Cô không thấy họ thật sự ghê tởm sao?" Giọng nói của anh ta đè nén, đôi mắt đỏ ngầu như muốn bùng nổ."Những thứ ghê tởm như vậy, tại sao cô còn muốn bảo vệ? Tại sao không để họ bị hủy diệt?"
Trì Tâm lặng lẽ nhìn Lâu Thần, như thấy rõ trái tim hoang tàn đổ nát, bị hận thù nghiền nát dù anh ta sở hữu sức mạnh kinh hoàng.