Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 145



 

"Con người đúng là có những phần rất đáng ghê tởm." Trì Tâm nói, chất giọng điềm tĩnh."Nhưng cũng có những phần khác, họ xứng đáng được tiếp tục tồn tại."

 

Lâu Thần nhìn chằm chằm Trì Tâm."Vậy thì, cô chắc chắn sẽ đối đầu với tôi?"

 

Toàn thân Trì Tâm căng thẳng, cô kiên định nói: "Tôi hy vọng chúng ta không phải là kẻ thù của nhau."

 

"Hừ."

 

Lâu Thần khẽ cười, khóe môi đỏ thẫm nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, mang theo vẻ bí ẩn khó lường.

 

Hình ảnh một thiếu niên ngây thơ, đôi chút bồng bột trong hai lần gặp gỡ trước đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, người đối diện Trì Tâm lại là Vua xác sống đầy nguy hiểm, một sự quyến rũ c.h.ế.t chóc như lần đầu cô vô tình chạm mặt.

 

"Cô đã đưa ra lựa chọn, tôi không hề ép buộc."

 

Anh ta đứng ngay trước mặt, thế nhưng giọng nói lại vang vọng từ rất xa, như thể từ một chiều không gian khác vọng lại.

 

"Nếu đã vậy, món quà tôi định tặng cô... e rằng cũng cần thay đổi."

 

Quà?

 

Vừa nghe Lâu Thần nhắc đến từ "quà tặng", toàn thân Trì Tâm lập tức nổi gai ốc, một cảm giác bất an dâng trào.

 

"Anh lại định gây ra rắc rối gì nữa đây?"

 

Trước câu hỏi đầy cảnh giác của cô, Lâu Thần bật ra một tràng cười quái dị. Trì Tâm mở to mắt nhìn anh ta, bóng dáng anh ta dần trở nên mờ ảo, rồi tâm trí cô đột ngột bị kéo mạnh về với cơ thể thực tại.

 

Cô mở bừng mắt, đối diện với ánh nhìn đầy lo lắng của Vu Na.

 

"Mấy giờ rồi?" Trì Tâm bật dậy khỏi giường, nhìn ra ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ.

 

"Chắc khoảng giữa trưa." Vu Na đáp, giọng trầm xuống. "Sau chuyện tối qua, hôm nay họ không cho phép chúng ta ra ngoài."

 

"Điều đó không có gì lạ." Trì Tâm bình thản nói. "Họ có phát hiện ra điều gì bất thường không? Văn Tố Tâm có báo cáo gì không?”

 

Vu Na lắc đầu: "Tối qua họ có kiểm tra phòng, thấy tất cả chúng ta đều ở trên giường thì lập tức rời đi. Văn Tố Tâm chắc chắn không dám nói gì đâu."

 

Trì Tâm gật đầu, nhưng nhận thấy ánh mắt của Vu Na cứ lảng vảng trên người mình, cô cúi xuống nhìn bản thân rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vu Na hít một hơi thật sâu, đôi mắt thoáng run rẩy, ngấn lệ: "Trì Tâm, rốt cuộc cô là ai?"

Mèo Dịch Truyện

 

"Tôi à?” Trì Tâm trầm tư một lát, rồi nói: "Một kẻ vô cùng xui xẻo bị ném vào thế giới này."

 

Vu Na ngẩn người, sau đó tự cười mỉa: "Cô nói đúng, ai mà chẳng hối tiếc khi phải sinh ra trong cái thế giới tàn khốc này."

 

Ý của Trì Tâm không phải vậy, nhưng cô cũng không phản bác. Vu Na nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Cô nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

 

Trì Tâm nhướn mày.

 

“Trước đây... tôi thực sự không thể tin cô có khả năng cứu được chúng tôi." Vu Na cúi đầu, giọng nói ngập ngừng đầy yếu ớt. "Tôi đã từng hy vọng biết bao lần, mỗi lần đều mong có người đến giải thoát, nhưng lần nào cũng..."

 

"Tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực." Trì Tâm ngắt lời cô, ngăn Vu Na chìm sâu hơn vào cảm giác tuyệt vọng. "Việc của cô bây giờ là phải tự bảo vệ bản thân, đừng làm bất kỳ điều gì ngu ngốc khi ánh sáng của bình minh sắp ló dạng. Hiểu không?”

 

Vu Na sững sờ, rồi gật đầu thật mạnh, trong mắt lóe lên tia sáng kiên định. "Nếu cần tôi làm gì, nhất định phải nói ngay."

 

Trì Tâm bước quanh phòng, trong lòng bắt đầu cảm thấy một nỗi bất an không ngừng dâng lên.

 

Với phong cách hành động của Lâu Thần, nếu anh ta đã tuyên bố sẽ tặng "quà", chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, và nó sẽ không hề đơn giản.

 

Cô phải hành động nhanh hơn nữa.

 

"Ở đây mọi người lấy nguồn nước từ đâu?" Cô ngẩng lên hỏi, ánh mắt sắc bén.

 

Vu Na bất ngờ vì được giao việc nhanh như vậy, đáp với vẻ hào hứng: "Phía đông có một cái giếng cổ, là của những người từng sống trên ngọn núi này. Sau đó căn cứ chiếm đóng nơi đây, cái giếng cũng được giữ lại để sử dụng.” "Vậy tất cả nguồn nước ăn uống đều từ đó?" Trì Tâm xác nhận, giọng dứt khoát.

 

"Đúng thế." Vu Na gật đầu chắc chắn.

 

"Thế thì tốt rồi." Trì Tâm lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên vẻ tinh ranh như vừa xác định được mục tiêu quan trọng.

 

Trì Tâm đang định bước ra cửa thì chợt nghĩ đến việc bên ngoài có thể vẫn có người canh gác, cô liền quay lại, đến bên cửa sổ.

 

Dù là ban ngày, khi cửa sổ được mở ra, những cơn gió lạnh buốt từ vực sâu bên dưới vẫn thổi lên, mang theo hơi thở âm u như muốn đóng băng xương tủy.

 

"Ở yên đây, tuyệt đối không được lên tiếng."

 

Trì Tâm căn dặn, rồi bất chấp ánh mắt kinh hoàng của Vu Na, cô nhanh chóng trèo qua cửa sổ và thoăn thoắt trượt mình ra ngoài.