Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 152



 

Nếu là trước kia, ngay cả khi có sự hỗ trợ từ hệ thống, cô cũng khó lòng ngăn bản thân quay đầu bỏ chạy.

 

Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Ai Hy bất tỉnh, nhìn Vu Na và những cô gái khác ở phía sau, bất kỳ ý nghĩ muốn trốn tránh nào trong cô cũng tan biến hoàn toàn.

 

Mèo Dịch Truyện

Nỗi sợ hãi còn sót lại bị quét sạch không dấu vết.

 

Hình ảnh đứa trẻ nhỏ bé, yếu ớt từng khóc thầm trong lòng cô đã ngừng khóc. Giờ đây, cô đứng thẳng lưng, ánh mắt không còn chút run rẩy.

 

"Thả cô bé ra." Giọng Trì Tâm kiên định.

 

"Tôi biết cậu hiểu. Trong căn cứ này còn rất nhiều kẻ có thể trở thành thức ăn cho cậu, nhưng cô bé này thì không.”

 

Vua Sói nhìn cô, đôi mắt vàng lóe lên một tia khinh miệt. Nó nghiến răng, không hề có ý định buông Ai Hy.

 

Đúng lúc này, tiếng thở hổn hển vang lên. Quý Du cuối cùng cũng xuất hiện bên cạnh cô.

 

Vua Sói lập tức chuyển ánh mắt sắc bén sang anh.

 

Quý Du định thốt lên điều gì, nhưng vừa đối mặt với ánh mắt uy h.i.ế.p của nó, mọi lời lẽ đều nghẹn lại trong cổ họng.

 

Giữa hai thực thể đực đầu đàn, một cuộc đối đầu nguyên thủy diễn ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

 

Cả cơ thể anh ta khẽ run rẩy, bàn tay gần như tê dại. "Đây là..."

 

Trì Tâm thở dài trong lòng, sự nghiêm túc dần hiện rõ trên gương mặt cô.

 

Cô bước vào thế chiến đấu, tư thế hiên ngang như đối mặt với một kẻ địch đáng gờm: "Muốn đánh sao?"

 

Một tia hứng thú lóe lên trong đôi mắt vàng rực của Vua Sói. Nó dường như đang cân nhắc, muốn đặt Ai Hy xuống và giao chiến một trận quyết liệt với cô.

 

Nhưng chưa kịp hành động, một tiếng huýt sáo sắc lạnh vang vọng từ sâu trong rừng.

 

Vua Sói khựng người, ánh mắt sắc lẹm quét qua Trì Tâm một lần cuối, rồi quay mình lao vút về hướng phát ra âm thanh.

 

Trì Tâm bất ngờ, nhưng không chút chậm trễ, lập tức đuổi theo.

 

Quý Du do dự một thoáng, nghiến chặt răng, rồi cũng chạy theo cô.

 

Mặt đất rung chuyển dữ dội dưới từng bước chân khổng lồ của Vua Sói, tạo cảm giác như trời đất đang sụp đổ.

 

"Dừng lại!" Trì Tâm đột ngột khựng chân, kéo Quý Du dừng theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trước mặt họ, giữa những thân cây tuyết phủ trắng xóa, là một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

 

Với tầm nhìn tinh tường, Trì Tâm lập tức nhận ra: làn da xanh xao đến độ gần như trong suốt, những mạch m.á.u chằng chịt nổi rõ dưới da — đây tuyệt đối không phải một con người sống.

 

Vua Sói chạy thẳng đến, nhẹ nhàng đặt Ai Hy xuống trước mặt cô bé.

 

"Chuyện gì thế này..." Trì Tâm thì thầm, chỉ đủ để mình nghe thấy. "Đây là 'món quà' của Lâu Thần sao?"

 

Một kế hoạch quen thuộc đến đáng ngờ — phái một Thây Ma cấp cao khác đến để hủy diệt căn cứ?

 

Nhưng một khi đã biết rõ nguồn gốc, mọi chuyện sẽ không còn quá đáng sợ. Giống như ở căn cứ L, cô tin rằng nếu diệt trừ được con Thây Ma cấp cao này, bầy sói sẽ tự động tan rã... đúng không?

 

Nhìn Vua Sói tuân lệnh cô bé thây ma, nhưng trong đôi mắt nó vẫn giữ nét kiêu ngạo đầy tính người, Trì Tâm chần chừ một thoáng. Rồi cô nhanh chóng lấy lại sự kiên định.

 

Dù thế nào, đây là cơ hội duy nhất để xoay chuyển cục diện.

 

Nếu bầy sói tiếp tục hoành hành, ngay cả những cô gái vừa được cứu cũng sẽ không thoát khỏi nanh vuốt tàn bạo của chúng.

 

Chúng chỉ là dã thú, không biết thương hại con người.

 

Cô quay sang định nói gì đó với Quý Du, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.

 

Quý Du run rẩy không kiểm soát, đôi mắt mở to đến cực điểm, quai hàm căng cứng. Cơ thể anh ta dường như không còn nghe lời, ánh mắt đờ đẫn dán chặt vào cô bé thây ma.

 

"Quý Du?" Trì Tâm ngạc nhiên gọi anh ta. Anh ta không đáp, đôi mắt như chìm sâu vào hình ảnh cô bé kia.

 

Trì Tâm quay lại nhìn, đối diện với đôi mắt đỏ rực như than hồng.

 

"Tiểu Nhụy..."

 

Cái tên được Quý Du thốt ra từ kẽ răng, mang theo sự run rẩy mãnh liệt.

 

Trì Tâm chưa kịp hiểu mối liên hệ giữa cái tên này và cô bé thây ma, thì đôi mắt đỏ kia lóe lên một tia sáng chói.

 

Trong khoảnh khắc, Vua Sói như bị điều khiển bởi một sợi dây vô hình, ánh mắt nó trở nên mờ mịt, vô hồn.

 

Sau đó, nó lao thẳng về phía Trì Tâm với một tốc độ hoàn toàn trái ngược với thân hình đồ sộ của mình! Con sói khổng lồ, tựa một ngọn núi tuyết di động, lao về phía Trì Tâm với khí thế long trời lở đất. Ngay cả cô cũng không dám khinh suất.

 

Một luồng sức mạnh dữ dội đè nén chính diện, khiến Trì Tâm thoáng nhìn xuống cánh tay mình — nhỏ bé, mảnh khảnh. Không chút do dự, cô chọn cách lăn mình né tránh.