Sắc mặt Lâu Thần đông cứng.
"Đây chính là sự trả thù của anh sao? Vậy thì tôi thực sự phải dành lời ca ngợi cho 'quyết định sáng suốt' này của anh." Giọng Trì Tâm bình thản đến lạ, nhưng ẩn chứa trong từng lời là một sự châm biếm sắc lạnh: "Anh nói những người trong phòng thí nghiệm không 'xứng đáng' để anh trả thù, thực chất là anh không dám đối mặt với họ phải không? Còn nhớ đường về không, hay anh có cần tôi mua cho một chuyến bay trở về không?”
Cả người Lâu Thần hóa đá.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trì Tâm lướt qua: "Lâu Thần, chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ để bắt nạt kẻ yếu, anh không đủ tư cách làm Vương Giả Thây Ma của thời mạt thế này."
Lâu Thần chậm rãi đảo mắt nhìn cô, khóe môi anh ta cong lên một độ, chẳng rõ là cười hay không.
"Cô câm miệng." Anh ta đột ngột thu lại mọi biểu cảm trên gương mặt: "Cô biết gì chứ? Đứng ở đây nói tôi không xứng, là muốn ngụy biện thay cho đám người đó à? Trì Tâm, cô cũng là kẻ sống sót từ chốn đó, chẳng lẽ cô không sợ những cơn ác mộng sao?”
Hình ảnh căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo, méo mó hiện lên thoáng chốc trong tâm trí Trì Tâm, như một cơn ác mộng ùa về.
Trì Tâm thận trọng thăm dò: "Tôi thường mơ thấy khung cảnh trong căn phòng thí nghiệm, những kẻ ác quỷ khoác áo blouse trắng, và cả chiếc nhẫn đuôi rắn kia nữa..."
"Cô câm miệng! Câm miệng! Tôi bảo cô câm miệng!"
Trái với dự đoán của Trì Tâm, Lâu Thần có phản ứng dữ dội bất ngờ với lời nói này của cô.
Đôi mắt dài hẹp của anh ta trợn trừng, hằn lên những tia m.á.u đỏ ngầu, như thể dùng hết sức lực để kìm nén điều gì đó.
"Tại sao cô lại dám nhắc tới kẻ đó? Kẻ đó là thứ mà ngay cả địa ngục cũng từ chối tiếp nhận, cô chẳng lẽ không sợ ——” Anh ta dừng lại, sâu trong đáy mắt anh ta thậm chí còn phảng phất một nỗi sợ hãi tột cùng. Cho dù đã không còn ở trong phòng thí nghiệm, anh ta vẫn đột nhiên hạ thấp giọng xuống, cứ như sợ gió đêm sẽ cuốn lời nói của anh ta đi, lan truyền đến tai kẻ thù.
Mèo Dịch Truyện
"—— Cô không lo kẻ đó sẽ định vị được cô sao?”
Gió mạnh dưới vách đá gào thét điên cuồng, cánh cửa sổ gỗ nhỏ không được cài chặt của ngôi nhà gỗ, "Rầm" một tiếng, bị gió đập tung.
Gió lạnh u ám thổi vào, vuốt nhẹ qua gáy Trì Tâm, khiến cô rùng mình.
Cùng với lời nói nhẹ nhàng của Lâu Thần, những sợi lông măng trên cổ cô bất giác dựng đứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh có ý gì?" Trì Tâm hạ giọng hỏi. Lâu Thần thầm cười lạnh, ánh mắt ẩn chứa một mảnh c.h.ế.t chóc.
"Định vị." Anh ta nói nhỏ: "Một thủ đoạn mà ngay cả ác quỷ cũng chẳng thèm dùng, cô đoán xem, chúng ta sẽ là những vong hồn thứ mấy, bị tiêu diệt dưới tay kẻ đó?"
Trì Tâm nhìn anh ta chằm chằm, im lặng không đáp.
"Tôi vốn tưởng rằng cô và Cảnh Tu Bạch là một phe." Lâu Thần nói: "Tôi tưởng rằng các người đều không bị ảnh hưởng bởi..." Anh ta chớp mắt, ngập ngừng nuốt lại phần còn lại của câu nói: "Đã như vậy, tại sao cô lại từ chối lời mời của tôi?"
Trì Tâm nhanh chóng suy nghĩ, dựa vào những lời ít ỏi của anh ta không thể tổng hợp thành thông tin hữu ích, chỉ có thể bình tĩnh nói một cách mơ hồ: "Giống như anh thì nhất định phải chấp nhận lời mời của anh sao?"
"Chỉ là tôi không thể hình dung nổi.”
Lâu Thần đi đến bên cửa sổ: "Chỉ cần con quỷ đó không chết, chúng ta sẽ mãi mãi không có được bình yên, cô muốn tiếp tục sống những ngày tháng kinh hoàng như thế sao?"
Anh ta quay lưng về phía Trì Tâm, vì vậy không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt cô.
Chẳng phải Vương Giả Thây Ma đã là trùm cuối tà ác và mạnh nhất trong cốt truyện rồi ư? Cái ác quỷ còn đáng sợ hơn này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy! Cô cảm giác hai tai ù đi, như thể chuyến tàu định mệnh của cốt truyện đang gào thét trật bánh, lao ra khỏi đường ray đã định.
"Anh nói không muốn trả thù." Trì Tâm thận trọng lựa chọn từng lời: "Tôi tưởng anh không muốn truy tìm kẻ đó."
Lâu Thần đột nhiên quay người lại.
"Tôi không muốn tìm anh ta."
Anh ta lộ ra vẻ mặt vừa cười vừa khóc một cách méo mó, ngũ quan sắc sảo, quyến rũ phản chiếu ánh đêm, tạo nên một vẻ đẹp ma mị đến lạ lùng.
"Là anh ta muốn tìm tôi."
Trì Tâm giữ im lặng một lúc lâu.
"Trì Tâm, cô là người đồng hành duy nhất của tôi." Lâu Thần tiến thêm một bước về phía cô, bàn tay lại một lần nữa đưa ra: "Chúng ta đều phải đối mặt với một số phận chung, cô còn muốn tranh đấu vì cái thế giới mục nát này sao? Nó đã mục ruỗng đến tận gốc rễ rồi. Tầm nhìn của chúng ta lẽ ra không nên bị giới hạn tại đây."