Trì Tâm nhìn bàn tay đang đưa ra của anh ta, lần này, cô không vội vã gạt bỏ, nhưng cũng chẳng hề nắm lấy.
"Anh không muốn trả thù, cũng không muốn đứng về phía loài người." Trì Tâm hỏi: "Vậy rốt cuộc anh muốn gì?"
"Tạo ra một thế giới mới." Ánh mắt Lâu Thần bùng lên sự kiên định tột độ và vẻ nghiêm nghị: “Bản chất con người quá phức tạp, họ quá dễ dàng sản sinh ra những ác quỷ ghê tởm, trong khi thây ma thì không. Chúng đơn thuần, chỉ biết tuân lệnh tôi. Nếu thế giới này chỉ có chúng, mọi thứ sẽ trong sạch hơn nhiều."
Nói tóm lại, dường như hắn vẫn khăng khăng muốn hủy diệt thế giới này. Lâu Thần lại đưa tay ra: "Trì Tâm, hãy nắm lấy nó, chúng ta sẽ cùng nhau ngự trị trên đỉnh thế giới."
Trì Tâm thở dài.
"Trì Tâm!" Giọng Lâu Thần trở nên gấp gáp.
"Nghe này, tôi thực sự muốn nghiêm túc giải thích một số chuyện với anh.”
Trì Tâm cử động cổ tay và mắt cá chân, phát ra tiếng khớp xương kêu lách cách sắc lạnh, khiến các đầu ngón tay của Lâu Thần thoáng run rẩy.
Có lẽ vì đã bị Trì Tâm đánh không chỉ một lần, hắn lập tức cảnh giác, nhanh chóng rụt tay về, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm cô: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi chỉ cảm thấy, để đối phó với những đứa trẻ không biết nghe lời, tốt nhất là dùng phương pháp trực tiếp hơn."
Trì Tâm mỉm cười, nụ cười ẩn chứa ý vị khó lường.
Ngay giây tiếp theo, cô đột ngột nhấc một chân dài lên, toàn thân như chim cắt lướt ngang, lao vút sang một bên.
Đồng tử Lâu Thần co lại, trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như quên bẵng rằng đây là trong giấc mơ của mình, liền quay người định tháo chạy.
Tuy nhiên, hắn vừa nhấc bước, đầu gối Trì Tâm đã lao tới khóa chặt cổ hắn.
Chân trái đã khóa, chân phải nhanh chóng quấn theo, lợi dụng quán tính của cú lao người, Trì Tâm bất ngờ xoay eo, siết chặt lấy Lâu Thần.
Một tiếng "Rầm!" chấn động. Lâu Thần và Trì Tâm cùng lúc ngã mạnh xuống mặt đất.
Đôi chân dài thon thả của Trì Tâm khóa chặt cổ anh ta, hắn điên cuồng cố gắng gỡ tay Trì Tâm ra, khuôn mặt đã đỏ bừng vì nghẹt thở.
"Buông... buông ra!" Giọng hắn đã hoàn toàn biến dạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đừng động!" Trì Tâm khẽ quát, lực chân siết chặt hơn một chút: "Nếu tôi không kiểm soát được sức mạnh, ngay cả khi anh đang trong mơ, anh cũng sẽ c.h.ế.t đấy?"
Động tác của Lâu Thần cứng đờ, lập tức không còn động đậy nữa. Hắn thở dốc, hầu như không thể thở nổi.
"Cô muốn làm gì." Hắn nghiến răng, khó nhọc thốt ra từng chữ.
Trì Tâm muốn hỏi rất nhiều vấn đề, cô do dự một chút, hình ảnh một đôi mắt đỏ rực chợt lóe lên trong tâm trí cô.
"Con thây ma cấp cao mà anh phái đến chỉ huy bầy sói, anh tìm ở đâu ra?"
Lâu Thần không đáp, chỉ điên cuồng vỗ vào chân Trì Tâm, dáng vẻ sắp tắt thở đến nơi.
Trì Tâm hơi nới lỏng chân: "Xin lỗi, có vẻ lực tay tôi hơi quá."
Lâu Thần đột nhiên hít một hơi thật sâu, ánh mắt oán hận tóe lửa nhìn cô.
"Nói." Trì Tâm vờ siết chặt thêm.
"Tôi không biết trước đây cô ta là ai." Lâu Thần nói rất nhanh: "Khi tôi phát hiện ra cô ta, cô ta đã là một cái xác. Tôi chỉ biến cô ta thành thây ma mà thôi.”
"Anh không hề quen biết? Anh đang định lừa dối ai vậy?" Trì Tâm kẹp chặt hai chân, khiến Lâu Thần lập tức trợn trắng mắt vì đau đớn: "Anh không quen biết cô ta, tại sao lại cố tình tặng cô ta cho tôi như một 'món quà '?”
"Tôi... thực sự không quen biết!" Lâu Thần sắp tức c.h.ế.t rồi: "Sau khi cô ta biến thành thây ma, tôi có thể cảm nhận được sự oán hận của cô ta đối với căn cứ này nhưng cô ta rốt cuộc là ai, làm sao tôi biết được! Tôi đâu phải là nhân viên điều tra lý lịch!"
Nghe hắn nói vậy, Trì Tâm cũng phần nào tin tưởng.
"Vậy tại sao cô ta lại đuổi theo tôi để cắn?"
"Tôi đã nói là tôi không biết! Có lẽ trước đây cô ta có ân oán với cô, có thể vì tranh giành món đồ phiên bản giới hạn nào đó chăng? Các cô gái chẳng phải rất dễ sinh ra những mối thù kỳ quái như thế sao!"
Nhìn sắc mặt Lâu Thần lúc đỏ lúc trắng, ngay cả sắc da tái nhợt vốn có cũng không còn rõ rệt, cô nới lỏng lực chân, đá hắn văng ra một cú.
"Cô ta còn có khả năng khôi phục ý thức không?" Trì Tâm phớt lờ câu trả lời kỳ quái của hắn.
Mèo Dịch Truyện