"Tôi không phải là không có ý kiến gì về những gì diễn ra trong căn cứ này." Thấy Trì Tâm vẫn im lặng, gã căng thẳng bổ sung: "Nhưng tôi thật sự không có cách nào thay đổi bọn chúng, tôi chỉ là một kẻ đơn độc..." Một tiếng "Bốp" vang lên dứt khoát.
Trì Tâm giáng một đ.ấ.m thẳng vào mũi gã.
Gã suýt chút nữa ngã lăn ra đất, nước mắt sinh lý tức thì trào dâng, một mùi tanh ấm nồng từ mũi xộc thẳng xuống cổ họng.
Gã ôm chặt mũi, ánh mắt kinh hoàng nhìn Trì Tâm.
Trì Tâm từ từ thu tay về, ánh mắt nhìn gã không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như nhìn một thứ rác rưởi.
"Đây chính là lời biện minh của anh sao?" Giọng Trì Tâm lạnh như băng, ẩn chứa sự phẫn nộ khác thường: "Từ khi nào mà sự tham sống sợ c.h.ế.t lại trở thành cái cớ để tự tẩy trắng bản thân? Anh sợ, vậy những cô gái kia thì không sợ sao? Họ đã làm gì sai? Trước ngày tận thế, họ bị kỳ thị, sau ngày tận thế, họ thậm chí còn không xứng làm người sao? Anh hãy tự nhìn lại mình đi, anh nói là sợ hãi, nhưng ở nơi địa ngục trần gian này, anh đã phải chịu đựng bất kỳ tổn thương nào chưa? Anh dựa vào đâu mà nghiễm nhiên hưởng thụ những ưu đãi mà ngay cả bản thân anh cũng không cảm nhận được, rồi từ trên cao nhìn xuống họ bằng thứ hối hận giả tạo đó!" Trì Tâm đã giận đến cực điểm.
Cô hiếm khi có lúc cảm xúc d.a.o động mạnh mẽ đến vậy, ngay cả âm cuối cũng khẽ run rẩy, ẩn chứa sự yếu ớt hiếm thấy.
"Anh không xứng." Cô dứt khoát nói.
Gã sững sờ nhìn Trì Tâm, một thứ gì đó trong đôi mắt gã hoàn toàn sụp đổ.
"Tôi không xứng."
Gã lẩm bẩm ba chữ đó, hốc mắt đờ đẫn bỗng chốc vỡ òa thành dòng lệ nóng.
"Tôi không xứng."
Nhiệm vụ và đạo đức của một người giáo viên với bao năm tận tụy bỗng chốc kết tụ thành một sức mạnh khổng lồ, giáng thẳng vào lớp vỏ rùa mà gã vẫn luôn co mình ẩn nấp.
Lời biện minh cho sự thờ ơ, không can thiệp mà gã dùng để tự an ủi bản thân, dưới những lời lẽ gay gắt của Trì Tâm, đã hoàn toàn bị đánh tan.
Gã trông có vẻ suy sụp hoàn toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm lạnh lùng quan sát, thấy gã như phát điên, lầm bẩm một mình, cho đến khi ánh mắt ngây dại của gã bất chợt hướng về phía vách đá gần đó.
"Anh tên gì?" Cô hỏi.
"Trương Tử Cấn." Gã ngây dại đáp.
"Trương Tử Cấn, nếu anh còn tự xem mình là một con người, hãy đi hoàn thành lời hứa của anh đi." Trì Tâm nói: "Họ vẫn đang chờ anh, anh phải xứng đáng với danh xưng 'thầy giáo' của những năm về trước."
Mèo Dịch Truyện
Trương Tử Cấn ngước nhìn cô, trong đáy mắt gã lóe lên một tia sáng yếu ớt của hy vọng.
"Tôi... còn xứng đáng sao?" Gã run rẩy cất lời.
"Điều đó phải xem anh sẽ làm gì." Trì Tâm tóm gã đứng dậy khỏi mặt đất: "Tôi hỏi anh, cái 'chợ' mà anh vừa đề cập, nó nằm ở đâu, và là một nơi như thế nào?"
Đoạn phim về cảnh đó chỉ lướt qua trong tâm trí Trì Tâm. Ấn tượng của cô về nó chỉ là một khung cảnh hỗn loạn, với trọng tâm ống kính được đặt vào nguyên chủ.
Trương Tử Cấn loạng choạng đứng vững. Trì Tâm đã đích thân phá hủy cái cớ để gã tồn tại trước đây, nhưng đồng thời, cô cũng đã trao cho gã một động lực mới.
Gã nhìn Trì Tâm, vẻ nhút nhát hằn sâu giữa hai hàng lông mày đã nhạt đi đôi chút.
"Cái 'chợ đen' đó, trước đây chúng chưa từng đưa tôi đến." Trương Tử Cấn giải thích: "Nhưng tôi đã tình cờ nghe được một số thông tin liên quan từ những cuộc trò chuyện của chúng."
"Đó là một căn cứ nằm ở vị trí đại khái phía Bắc, một trung tâm tiêu tiền khét tiếng của thời mạt thế này, Cực Lạc Hương." Trương Tử Cấn ngập ngừng một chút: "Tất cả những giao dịch đen tối trước tận thế, ở đó đều có thể tìm thấy, hơn nữa còn diễn ra rất ngang nhiên."
Trì Tâm trầm ngâm gật đầu, điểm này cũng khá gần với suy đoán của cô.
"Những ai đến đó giao dịch?" Cô hỏi.
"Bất kỳ ai cũng có thể." Trương Tử Cấn nhanh chóng đáp lời: "Nơi đó hỗ trợ mọi hình thức giao dịch, có tiền thì đưa tiền, có vật thì đưa vật. Hoặc nếu cô không có gì cả, thì để lại một quả thận hay một cánh tay cũng có thể đổi được thứ tương ứng. Chỉ là, có thực sự xứng đáng với thứ cô muốn hay không... thì rất khó nói."