Vai kẻ nhát gan khẽ run lên: "Tôi...
Tôi không còn lựa chọn nào khác." Giọng hắn yếu ớt hẳn đi: "Chỉ dựa vào một mình tôi thì không thể sống sót được, tôi chỉ đành nhắm mắt chấp nhận, quay về đây làm tay sai..." "Không cần phải giải thích với tôi. Đây là con đường anh đã tự chọn." Trì Tâm giơ tay ngắt lời hắn: "Bây giờ anh đã phát hiện ra tôi, định làm gì?
Nếu anh muốn trả thù tôi, cứ việc đi mách với thủ lĩnh của các anh." Nhận ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của Trì Tâm, gương mặt kẻ nhát gan lập tức trắng bệch.
"Tôi không muốn mách." Hắn nhỏ giọng nói: "Chỉ là không ngờ lại nhìn thấy cô ở đây."
"Bây giờ anh đã nhìn thấy rồi, tôi không chỉ có mặt ở đây, mà còn vừa kết liễu một tên thuộc hạ của các người." Trì Tâm mặt không biểu cảm: "Bây giờ anh định làm thế nào?"
Đối mặt với hai lần chất vấn dồn dập của Trì Tâm, kẻ nhát gan chợt lảo đảo, rõ ràng trong sâu thẳm tâm trí hắn vẫn còn hằn sâu nỗi sợ hãi mang tên Trì Tâm.
"Tôi, tôi chỉ muốn hỏi." Hắn nuốt nước bọt: "Cô có muốn cứu những cô gái đó không?"
Mèo Dịch Truyện
Đôi mắt Trì Tâm từ từ nheo lại.
Lưỡi d.a.o năng lượng trong không gian trữ vật đã sẵn sàng tuột ra khỏi bao. Không biết có phải cảm nhận được nguy hiểm sắp ập đến hay không, kẻ nhát gan lập tức lùi lại một bước dài, gần như lảo đảo.
"Cô không cần phải kiêng dè tôi!" Hắn lớn giọng hơn một chút: "Tôi không thể tạo thành bất kỳ mối đe dọa nào đối với cô!"
Trì Tâm khựng lại động tác rút dao.
"Sự hiện diện của anh là một mối đe dọa." Cô lạnh lùng tuyên bố.
Nhận thấy sát ý trong mắt cô, gã sợ sệt vội vàng biện minh: "Nghe tôi giải thích đã! Nếu không muốn cô phát hiện, tôi đã chẳng lộ diện. Tôi muốn giúp cô!"
Lời này khiến Trì Tâm thoáng bất ngờ.
"Anh có thể giúp tôi cái gì?"
Cô coi như ngầm chấp thuận câu hỏi trước đó của gã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau vội mồ hôi trên trán: "Do nhiệm vụ lần trước, tôi là người duy nhất sống sót trở về. Giờ đây, thủ lĩnh đã nhìn tôi với ánh mắt khác, thỉnh thoảng tôi có thể tiếp cận một số tin tức nội bộ của bọn chúng."
Trì Tâm khẽ nhíu mày.
Gã thận trọng liếc nhìn sau lưng.
"Ngoài chúng ta, không còn ai ở đây." Trì Tâm hỏi: "Anh đã nghe được điều gì?" Gã không ngừng dồn trọng tâm từ chân này sang chân kia, vẻ lo lắng hiện rõ.
"Đợt tấn công vừa qua khiến căn cứ tổn thất nặng nề. Để bù đắp, bọn chúng dự định đẩy nhanh việc đưa những cô gái trong lồng đến 'chợ' để bán đi, rồi chiêu mộ thêm người mới."
Đồng tử Trì Tâm co rút: "... Khi nào?"
"Thời gian cụ thể vẫn chưa được ấn định." Gã vội nói: "Vì vậy, cô đừng vội g.i.ế.c tôi, tôi vẫn còn giá trị lợi dụng."
Ánh mắt Trì Tâm xuyên thẳng vào gương mặt gã.
Gã cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi tận cùng, lấy hết dũng khí đối mặt với Trì Tâm, mong chứng minh bản thân đáng tin cậy.
"Anh là người của căn cứ này, như chính anh đã tự nhận, rời khỏi đây anh không thể sống sót." Giọng Trì Tâm bình thản, không lộ chút tin tưởng: "Vậy tại sao anh lại chọn giúp tôi? Anh không biết tôi sẽ làm gì sao?"
"Tôi thật sự không rõ cô sẽ làm gì." Gã đáp: "Nhưng tôi biết cô rất mạnh và cực kỳ tàn nhốc. Nếu là cô... có lẽ căn cứ này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn."
Trì Tâm mỉm cười khó lường: "Vậy anh vẫn muốn giúp tôi chứ?"
"Giúp."
Nói đến đây, gã như chợt bừng lên một luồng dũng khí, nét mặt hiện rõ sự bi thương: "Thực ra tôi... trước ngày tận thế từng là một giáo viên hóa học. Nhìn những cô gái bằng tuổi học trò của mình bị giày vò, tôi... luôn cảm thấy vô cùng đau đớn."
Điều này nằm ngoài dự liệu của Trì Tâm, cô khẽ nhướng mày kinh ngạc.
"Có thể cô cho rằng nỗi khó chịu của tôi chẳng đáng giá bao nhiêu." Gã cười khổ, nói: "Bản thân tôi cũng tự nhận thấy vậy. Chỉ là tôi đã quá quen với sự áp bức, đến nỗi giờ đây... tôi không còn biết phải phản kháng như thế nào nữa rồi."