Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 168



 

Cô trở về phòng, thấy cả hai cô gái lớn và nhỏ đều mở to mắt nhìn chằm chằm mình.

 

Thần sắc lạnh lùng của Trì Tâm d.a.o động một chút, lộ ra những đường nét mềm mại hiếm hoi.

 

"Không sao rồi." Cô nhẹ giọng nói, ngồi xuống bên cạnh Ai Hy, vuốt tóc cô bé.

 

Ai Hy lưu luyến nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô.

 

Trái tim Trì Tâm bất giác mềm nhũn.

 

"Như vậy có ổn không?" Vu Na vốn suy nghĩ sâu xa hơn một chút: "Sẽ không bại lộ... năng lực của cô chứ?"

 

"Không sao." Trì Tâm trấn an: "Tôi chỉ muốn chọn một con đường an toàn nhất. Nhưng nếu không đi được, thì việc g.i.ế.c sạch để thoát ra ngoài cũng không phải là điều không thể."

 

Bây giờ, cô đã hiểu rõ hơn về khả năng của mình.

 

Căn cứ này không thể giam cầm cô.

 

Sở dĩ cô thận trọng từng bước, tính toán kỹ lưỡng mọi đường đi nước bước, chỉ là vì lo lắng cho những cô gái yếu đuối, không có sức phản kháng này.

 

Cô có thể dễ dàng thoát thân, nhưng họ thì không. Nếu chỉ lo cho sự an toàn của bản thân, thì mục đích cô cố gắng thâm nhập vào căn cứ này sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

 

Vu Na, dù chưa hiểu hết năng lực của Trì Tâm, cũng mơ hồ đoán được những gì Trì Tâm làm là vì họ. Cô cúi đầu che giấu dòng nước mắt nơi khóe mắt, khi ngẩng lên, ánh mắt đã tràn đầy sự kiên cường.

 

"Tiếp theo chúng ta cần làm gì?"

 

"Tạm thời cứ chờ đợi," Trì Tâm đáp.

 

Vu Na biết cô lại có những toan tính riêng, liền ngoan ngoãn gật đầu.

 

Trì Tâm nâng khuôn mặt non nớt của A Hy lên, nở một nụ cười dịu dàng: "A Hy, còn sợ nữa không?"

Mèo Dịch Truyện

 

A Hy lắc đầu: "Nghĩ đến chị, em không còn sợ nữa."

 

"Sau này em không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa." Trì Tâm nhẹ nhàng chạm trán cô bé: "Em hãy nhớ kỹ, những đau đớn mà em phải chịu không phải vì em phạm lỗi. Người khiến em đau đớn mới là kẻ xấu, em không hề có lỗi."

 

Đôi vai gầy yếu của A Hy run lên bần bật, trong đôi mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi từ sâu thẳm lộ rõ.

 

"Em... em..." Cô bé há miệng, những giọt nước mắt lớn bắt đầu lăn dài: "Nhưng bố nói, chỉ khi phạm lỗi mới bị đánh đòn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Những lời bố nói là không đúng." Trì Tâm nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: "Trên thế giới này có rất nhiều kẻ xấu xa, chúng thường tự mình gây ra lỗi lầm nhưng lại bắt người khác phải gánh chịu hậu quả. Em bị bắt nạt, lỗi không phải ở em."

 

Đôi mắt mơ màng của A Hy chớp chớp, rồi đột nhiên lao vào lòng Trì Tâm: "Oa..."

 

Trì Tâm ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ.

 

"Sau này, bất kể là ai, bất kể là đàn ông hay đàn bà, nếu họ dùng những lời lẽ không hay với em vì em bị bắt nạt, em phải biết rằng họ mới là người sai." Cô khẽ nói: "Em phải mạnh mẽ lên, họ càng không muốn em sống tốt, em càng phải sống thật hạnh phúc và kiên cường, để bố mẹ em được yên lòng, được chứ?"

 

A Hy dùng sức gật đầu.

 

Những khúc mắc chôn sâu trong lòng cô bé bấy lâu, trong nỗi đau đớn này dần dần được gỡ bỏ.

 

Vu Na thu lại vẻ mặt kinh ngạc, nhìn A Hy khóc thương tâm như vậy, áy náy nói: "Tôi vậy mà vẫn không hề nhận ra..." Trì Tâm lắc đầu.

 

Ngay từ lần đầu tiên gặp A Hy, cô đã nhận thấy tâm lý của đứa trẻ này có chút lệch lạc.

 

Cô bé gọi việc bị xâm hại là "Đau đau" và khi tưởng Trì Tâm phạm lỗi, cô bé lo lắng cô cũng sẽ phải "Đau đau."

 

A Hy coi đó là hình phạt mình phải chịu sau khi phạm lỗi.

 

Ánh mắt Trì Tâm lóe lên một tia lạnh lẽo: "Các cô đã rất chật vật mới có thể sống sót, không cần tự trách mình quá nhiều."

 

Người phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này không phải là Vu Na.

 

Mục tiêu của Trì Tâm vẫn luôn rất rõ ràng.

 

A Hy đã giải tỏa được nút thắt trong lòng, nỗi sợ hãi từ đêm đó hoàn toàn biến mất.

 

Cô bé nằm trên giường của Trì Tâm, cuộn tròn sát bên cô và ngủ một giấc thật ngon lành.

 

Trì Tâm lo ngại đánh động, nên sáng sớm hôm sau đã đưa cô bé về phòng của mình.

 

A Hy vốn luôn mang vẻ ưu sầu, giờ trông đã vui vẻ hơn rất nhiều, còn vẫy tay chào tạm biệt Trì Tâm.

 

Khi Trì Tâm trở về, cô gặp Trương Tử Cấn đang mang cơm đến cho các cô gái.

 

Trương Tử Cấn thấy Trì Tâm ở bên ngoài thì rõ ràng giật mình, khay thức ăn trên tay suýt chút nữa đã rơi xuống.