Trì Tâm nhanh tay đỡ lấy, ngay trước mặt anh ta mở ra ngửi thử.
"Tôi đã làm theo lời cô dặn." Trương Tử Cấn căng thẳng nói: "Những thứ này tôi tuyệt đối không bỏ thêm bất cứ gì vào."
Trì Tâm tin tưởng khứu giác nhạy bén của mình, nghe vậy liền "Ừm" một tiếng: "Mang vào cho họ đi."
Nhìn Trương Tử Cấn lần lượt vào từng căn phòng nhỏ để đưa cơm, Trì Tâm cũng không muốn quay về.
Cô ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh căn nhà, hít sâu một hơi sương lạnh buổi sớm.
Cô do dự một chút, đầu ngón tay lật lại, một hộp t.h.u.ố.c lá bất chợt xuất hiện trên tay.
Đây là thứ cô tiện tay nhét vào không gian chứa đồ khi càn quét một cửa hàng tiện lợi trước đó.
Kiếp trước, Trì Tâm sinh ra trong một gia đình danh giá, gia đình nghiêm cấm cô làm những việc như hút thuốc, điều sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của một tiểu thư khuê các.
Đây là lần đầu tiên cô cầm điếu thuốc lá.
Trì Tâm rút một điếu, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Không có mùi hăng gắt như cô tưởng tượng.
Cô cầm một hộp t.h.u.ố.c lá bạc hà dành cho phụ nữ, ngược lại còn có một mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Trì Tâm châm lửa.
Cô không hút sâu, chỉ hít thật chậm mùi vị kết hợp của nicotine và bạc hà, hòa quyện với làn sương ẩm ướt buổi sáng. Lúc này, tâm trạng hỗn loạn trong lòng cô mới lắng xuống đôi chút.
Khi Quý Du lén lút tiếp cận nơi này, cảnh tượng đập vào mắt anh ta chính là như vậy.
Một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngồi nghiêng một chân trên tảng đá lớn, bên cạnh là vực sâu thăm thẳm, mây mù bao phủ.
Mái tóc đen nhánh của cô khẽ động theo gió, đầu ngón tay kẹp một điếu t.h.u.ố.c lá đang cháy dở. Khuôn mặt nghiêng nghiêng như hòa mình vào nền thiên nhiên hoang sơ, toát lên vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo thoát tục.
Anh ta không nỡ cất tiếng phá vỡ cảnh tượng tĩnh lặng này.
Mèo Dịch Truyện
Nhưng Trì Tâm không phải không nghe thấy anh ta đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu này khiến cô không muốn để tâm đến sự hiện diện của đối phương.
Một lúc lâu sau, đầu ngón tay cô khẽ run, tàn thuốc cháy hết rơi xuống.
Đôi mắt đẹp đẽ đa tình nhưng lại ẩn chứa sự lạnh nhạt thanh lãnh liếc xéo qua: "Mọi chuyện đã ổn định hết rồi chứ?"
Quý Du cụp mắt xuống, che giấu sự kinh ngạc không thể kiềm nén. Anh ta hắng giọng: "Không có vấn đề gì nữa. Ở đó có đồ ăn tôi tích trữ trước đó, tạm thời không cần lo lắng về chuyện ăn uống của họ."
Trì Tâm chỉ nhàn nhạt gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía vực sâu sương mù bao phủ.
Quý Du không nhịn được, bước tới cùng cô nhìn xuống dưới.
"Anh có gặp lại... em gái mình không?" Trì Tâm hỏi.
Sắc mặt Quý Du trầm xuống: "Không."
"Anh chắc chắn hôm qua là cô ấy chứ?" Trì Tâm nói: "Có thể là người giống người thì sao?"
"Không thể nhầm được." Quý Du khẳng định, giọng nói chất chứa sự nặng nề: "Tiểu Nhụy có một nốt ruồi đặc trưng trên cổ, tôi sẽ không bao giờ nhận nhầm em gái mình."
Trì Tâm thầm thở dài.
"Chia buồn," cô chỉ có thể thốt ra như vậy.
Quý Du nhìn cô, nét mặt đã không còn vẻ thất thần và bi phẫn tột cùng như hôm qua, chỉ còn lại ánh mắt vương chút cay đắng sâu thẳm.
“Tôi cũng không ngờ..." Anh hít sâu một hơi, như cố gắng kìm nén cảm xúc: "Là tôi đã tin lầm người, chính tôi đã hại c.h.ế.t cô ấy."
Trì Tâm không thể an ủi, cũng không muốn an ủi.
"Có phải cô thấy tôi rất ngốc không, khi lại đặt niềm tin vào một kẻ như Tùng Lương Bình?” Quý Du nói nhỏ, chất giọng khàn đặc. Trì Tâm muốn nói rằng chuyện này không liên quan đến cô, nhưng tấm lòng thấu cảm sâu thẳm vẫn khiến cô không thể để một người đang suy sụp trở nên tuyệt vọng hơn nữa.
"Tôi thừa nhận, bản thân không phải hạng người tốt đẹp gì." Quý Du cười khổ, nụ cười méo mó: "Trước tận thế tôi cũng kiếm tiền bẩn, từng là lính đánh thuê, từng bán hàng cấm, tất cả chỉ vì muốn tìm cách chữa bệnh cho Tiểu Nhụy. Chỉ là có một lần tôi gặp tai nạn, bị rất nhiều kẻ thù truy đuổi, chính Tùng Lương Bình lúc đó đã cứu mạng tôi. Hắn ta còn hứa sẽ chữa bệnh cho Tiểu Nhụy, lúc ấy tôi đã đường cùng, chỉ có thể liều mình tin tưởng hắn ta."
Trì Tâm lặng lẽ nhét hộp t.h.u.ố.c lá vào tay Quý Du. Quý Du run rẩy châm một điếu, rít một hơi thật mạnh, khói thuốc cuộn xoáy trong không khí. "Thuốc lá nhẹ này không đủ mạnh... Nhưng trong thời kỳ mạt thế khắc nghiệt này, có được một điếu thuốc cũng đã đủ hiếm rồi. Cô lấy ở đâu vậy?"