Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 170



 

Trì Tâm đáp: "Mang theo sẵn."

 

Quý Du kinh ngạc nhìn cô, rồi lắc đầu: "Thôi được rồi, cô vốn đã bí ẩn khó lường, làm gì cũng chẳng có gì là lạ."

 

Trì Tâm không nói gì thêm, cô hạ chân xuống, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn: "Nếu bên Dương Dương thiếu đồ ăn, anh cứ nói với tôi, nhưng tuyệt đối không được đụng chạm đến nguồn dự trữ của căn cứ."

 

Quý Du nghi hoặc nhìn cô.

 

"Cứ nghe lời tôi là được," Trì Tâm nói, giọng điệu kiên quyết.

 

Quý Du chỉ còn cách gật đầu.

 

"Mặc dù không biết cô đang làm gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, đó hẳn không phải là chuyện tốt lành gì," Quý Du nói, ánh mắt xa xăm. "May mà tôi đã kịp thời rút chân khỏi vòng xoáy đó... Cô làm sao vậy?"

 

Giọng anh ta đột nhiên thay đổi, tràn đầy lo lắng.

 

Tư thế nhàn nhã của Trì Tâm đã biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng tột độ.

 

Cô ôm chặt đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước mắt, trên gương mặt hiện rõ vẻ kinh sợ tột cùng.

 

"Trì Tâm? Trì Tâm?" Quý Du luống cuống đỡ lấy vai cô: "Cô bị đau đầu hả? Thuốc đâu?"

 

Giọng nói của Quý Du đối với cô lúc này nghe thật xa xăm, mờ mịt.

 

Ngay lúc này, một cơn chấn động dữ dội bỗng nhiên ập đến trong đầu cô.

 

Tiếng nhiễu loạn điện tử mà trước đây cô gần như cho là ảo giác, giờ đây choáng ngợp cả tâm trí cô.

 

"Bíp bíp—— Xin chào Vật chủ, Hệ thống gây họa lại phục vụ ngài."

 

"Hệ. thống." Trì Tâm khẽ đọc cái tên này, chất giọng mang theo sự mỉa mai: "Cứu binh của cậu đến rồi sao?"

 

"Đúng vậy Vật chủ. Trước đây, vì hành vi của Vật chủ nghiêm trọng vượt khỏi tầm kiểm soát, khiến hoạt động của tôi gặp trục trặc, tôi đã gửi tín hiệu cầu cứu đến tổng bộ. Hiện tại, tôi đã nhận được phán quyết dành cho Vật chủ."

 

Trì Tâm đẩy Quý Du ra, đứng thẳng người, dáng vóc cương nghị, sắc bén tựa lưỡi đao.

 

"Cái gọi là phán quyết đó là gì?"

 

"Do kỹ năng tấn công của Vật chủ quá nguy hiểm, tổng bộ quyết định tạm thời thu hồi những năng lực đã ban tặng cho Vật chủ trước đây," Hệ thống nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Biểu cảm của Trì Tâm đanh lại, cô nhìn chằm chằm về phía trước, tựa hồ không thể tin vào tai mình.

 

"Lúc đầu không đánh giá đầy đủ và toàn diện về Vật chủ, đã vội vàng ban cho Vật chủ kỹ năng tấn công, đây là sai lầm của tôi," Hệ thống nói tiếp. "Bây giờ Vật chủ đã vượt ngoài tầm kiểm soát, tổng bộ phái tôi về đây để khắc phục sai lầm."

 

"Cậu đúng là đã phạm lỗi, nhưng lỗi đó không phải là trao cho tôi cái gọi là năng lực chiến đấu," Trì Tâm cười lạnh trong lòng, khẽ nhếch môi, giọng điệu lạnh băng.

 

Hệ thống phớt lờ lời buộc tội này: "Nếu Vật chủ không có ý kiến gì thì tôi sẽ..."

 

"Cậu không thấy tôi đang bận sao?" Trì Tâm cắt ngang lời nó, ánh mắt sắc lẹm: "Cậu không phải lúc nào cũng luôn đặt cốt truyện lên ưu tiên hàng đầu sao? Bây giờ tôi đang tương tác với nhân vật cốt truyện chính, cậu chắc chắn muốn bắt đầu ngay bây giờ không?"

 

"Xin lỗi, tôi không biết cô đang..."

 

Hệ thống ngưng trệ trong giây lát, dường như đang truy xuất dữ liệu về hoạt động của Trì Tâm trong thời gian nó ngừng kích hoạt.

 

Nó khựng lại vài giây.

 

Sau đó, một âm thanh như tiếng sét đánh vang lên dữ dội trong đầu Trì Tâm.

 

"Cô đã làm những gì vậy-" Âm thanh điện tử của hệ thống xen lẫn tiếng nhiễu điện xé tai, như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

 

"Ngoài việc rời khỏi Căn cứ L, cô có hành động nào phù hợp với cốt truyện không? Đây là ai? Cô nên ở trong căn cứ này để [dữ liệu lỗi]..."

 

Trì Tâm phớt lờ những tạp âm chói tai từ hệ thống, quay đầu nhìn về phía Quý Du đang bối rối: "Đau đầu quá, tôi cần nghỉ ngơi."

 

Khuôn mặt cô hơi tái nhợt, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kiên quyết sắc lạnh.

 

Dường như không phải đi nghỉ ngơi, mà là cầm s.ú.n.g ra chiến trường.

 

Quý Du há miệng, lắp bắp: "... Thật sự không sao chứ? Có cần tôi đi tìm thuốc cho cô không?"

 

Trì Tâm dời mắt đi, vừa vặn nhìn thấy Trương Tử Cấn đi ra sau khi đưa cơm xong. Anh ta đứng từ xa, cả người run rẩy mà dõi theo họ, không dám lại gần.

 

"Không cần." Trì Tâm nói.

 

Mèo Dịch Truyện

Quý Du và Trương Tử Cấn lần lượt rời đi, Trì Tâm ngồi trở lại tảng đá lớn, nhờ luồng gió lạnh buốt từ dưới vách đá thổi lên, tâm trí cô dần trở nên thanh tỉnh hơn.

 

"Đừng lặp lại những kịch bản quen thuộc đó nữa." Trì Tâm gõ gõ thái dương: "Cậu nói muốn thu hồi năng lực tấn công của tôi, đúng không?” Hệ thống giận dữ đến mức âm thanh méo mó, không còn rõ chữ: “Đúng!”