Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 186



 

Đường hầm dài và hẹp, không biết những người ở đây trước đây đã đào nó trong bao lâu, cho đến khi cuối cùng có ánh sáng lờ mờ xuất hiện ở phía trước, Trì Tâm lập tức tăng tốc.

 

Mèo Dịch Truyện

Khoảnh khắc không khí trong lành tràn vào lá phổi, cô có cảm giác như được tái sinh.

 

Nhìn khu rừng rậm rạp trước mắt, Trì Tâm phán đoán có lẽ họ vẫn chưa ra khỏi vùng núi, chỉ là đã rời khỏi căn cứ nằm trên đỉnh núi.

 

"Đây có lẽ là vị trí sườn núi phía nam." Cảnh Tu Bạch cúi đầu nhìn thiết bị định vị đeo tay của mình, Trì Tâm liếc thấy thứ gì đó giống như một la bàn kỹ thuật số. "Phía nam?" Trì Tâm suy nghĩ một chút, nhìn ba ánh mắt nghi hoặc, cô lên tiếng: "Tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp Dương Dương."

 

Khỏi phải nói đến vẻ kinh ngạc mừng rỡ của Khương Từ Quân, Trì Tâm nhớ ra, trước đây Quý Du đã nhắc đến một nơi, ngay dưới chân núi phía nam không xa.

 

Đúng như Quý Du nói, những ngôi nhà ở đây đều bị tuyết phủ kín, thêm vào đó có rừng cây rậm rạp che chắn, nếu không chú ý tìm kiếm thì căn bản không thể phát hiện ra.

 

Khi họ dò dẫm bước đi, cuối cùng cũng lần theo những dấu chân đã mờ tìm thấy ngôi nhà. Chưa kịp vui mừng thì một tiếng quát lạnh lùng khiến họ dừng bước. "Dừng lại! Không dừng lại tôi sẽ nổ súng!"

 

Mấy người nhìn nhau, đều thấy sự an ủi trong mắt đối phương.

 

"Dương Dương!" Khương Từ Quân lớn tiếng nói: "Cô muốn b.ắ.n tôi sao?"

 

Nơi phát ra tiếng động lập tức im lặng, một lúc sau tiếng sột soạt khe khẽ truyền đến, Dương Dương lộ ra khuôn mặt không thể tin nổi: "Từ Quân?!"

 

Cô ấy lại nhìn thấy Trì Tâm và ba người khác đứng bên cạnh, Trì Tâm nhướng mày ra hiệu với cô ấy.

 

Mắt Dương Dương lập tức rưng rưng nước mắt.

 

Mấy người vào nhà, nhận được sự chào đón đẫm nước mắt của mấy cô gái khác.

 

Nhân lúc họ hàn huyên, Trì Tâm nhìn quanh một vòng: "Quý Du đối xử với các cô không tệ chứ?"

 

"Anh Quý đi ra ngoài tìm đồ ăn cho chúng tôi." Dương Dương nói: "Anh ấy nói cô dặn anh ấy không được lấy đồ ăn trong căn cứ, gần đây anh ấy rất phiền não."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhóm nhân vật chính đã biết tại sao không được lấy đồ ăn trong căn cứ, Úc Tương lập tức bật cười: "Trì Tâm làm vậy là vì các cô đấy, tránh đến lúc đó từng người một miệng méo mắt lệch."

 

Các cô gái khá hoài nghi, Trì Tâm khẽ ho một tiếng: "Bây giờ có Khương Từ Quân ở đây, không cần lo lắng nhiều như vậy nữa."

 

Sau khi chào hỏi đơn giản, Cảnh Tu Bạch cũng đi một vòng trong phòng, còn nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy họ hàn huyên cũng gần xong, anh nhìn Trì Tâm: "Quý Du đó có đáng tin không?"

 

"Không thể nói là đáng tin hoàn toàn hay không, chỉ là hiện tại không có lý do gì để xung đột với chúng ta." Trì Tâm trầm ngâm: "Tôi còn biết chút chuyện... Chuyện này nói sau, còn cần thử nghiệm xem có khả thi không."

 

"Vậy trước khi anh ta quay lại, chúng ta trao đổi thông tin." Cảnh Tu Bạch nhìn Dương Dương và những người khác, giọng trầm tĩnh: "Còn người bị nhốt ở nơi đó, đúng không?" "Thanh Thanh và những người khác vẫn còn ở đó." Dương Dương lo lắng nhìn Trì Tâm: "Họ vẫn ổn chứ?"

 

"Hiện tại không sao, chỉ sợ bọn chúng chó cùng đường cắn càn, trước khi hoàn toàn sụp đổ, sẽ biến họ thành con tin hoặc bia đỡ đạn." Trì Tâm cau mày.

 

Cô vốn không phải người hay lo lắng, nhưng nói cho cùng, cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với quy luật sinh tồn khắc nghiệt của thời mạt thế.

 

Càng bận lòng, càng bị ràng buộc, dù sao lần này cô đối mặt không phải là lũ thây ma khát m.á.u vô tri vô giác.

 

Trì Tâm thở dài, cảm thấy tâm trạng trùng xuống, ngẩng đầu lên trong sự ngạc nhiên.

 

Một bàn tay thon dài như ngọc đưa ra trước mặt cô.

 

Cảnh Tu Bạch đứng yên, đôi mắt sau gọng kính chân thành và trong trẻo.

 

Anh nói: "Cùng nhau chứ?"

 

Không một lời thừa thãi nhưng Trì Tâm lập tức hiểu anh muốn nói gì.

 

Trì Tâm nhìn Cảnh Tu Bạch, ký ức về khoảnh khắc anh từng chìa tay ra tại căn cứ L, hỏi cô có muốn đồng hành cùng họ không, ùa về.

 

Ngày đó, vì những ràng buộc từ Hệ thống và giới hạn cốt truyện, cô đành lòng khước từ.