Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 202



 

Cảnh Tu Bạch vừa tiêu diệt những mục tiêu xung quanh, vừa căng thẳng dõi theo con quái vật khổng lồ lơ lửng trên không.

 

Khi chiếc phi cơ đột ngột nghiêng, tim anh như bị bóp nghẹt, lật nhào một vòng.

 

Lực tay anh chệch hướng, viên đạn khai hỏa cũng theo đó mà lạc mục tiêu.

 

Những kẻ địch còn sống sót, tưởng chừng đã nắm bắt được cơ hội, điên cuồng lao về phía anh, nhưng tất cả đều bị lưỡi d.a.o băng đột ngột hiện hình trong tay anh cắt cổ.

 

Mèo Dịch Truyện

Anh ngẩng đầu, khóe môi khẽ run rẩy, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng. Đúng lúc anh hối hận vì không nói cho Trì Tâm một chuyện thì cửa thoát hiểm đột nhiên mở ra.

 

Lúc này chiếc phi cơ đã nghiêng xuống, như một tòa nhà sắp đổ.

 

Trong cửa sổ mở ra, một sợi dây cứu hộ được thả xuống.

 

Mặc dù không lộ mặt cũng không nói rõ nhưng Cảnh Tu Bạch hiểu ngay, đây là ý của Trì Tâm.

 

Ánh mắt anh chợt lóe lên vẻ kiên quyết khác lạ, không chút do dự nắm lấy sợi dây, dùng sức vài lần, cộng thêm lực kéo từ phía trên, anh không tốn quá nhiều sức lực đã leo vào khoang lái thông qua cửa khẩn cấp.

 

Anh còn chưa đứng vững đã bị Trì Tâm đẩy mạnh vào ghế phi công.

 

"Cứu mạng! Dù là lời cầu cứu, nhưng ngữ điệu lại mang theo sự ra lệnh tuyệt đối."

 

Cảnh Tu Bạch khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thầm, nhưng lúc này không phải lúc, anh nhìn chằm chằm bảng điều khiển trung tâm.

 

Cảm nhận được chiếc phi cơ đang dần lấy lại độ cao, Trì Tâm mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Quả là một phen kinh hồn bạt vía.

 

May mắn thay, anh ta, giống như một nhân vật chính trong tiểu thuyết, luôn sở hữu những kỹ năng kỳ lạ khó lường.

 

Nếu không phải đã biết cốt truyện, cô cũng không tài nào biết được năng lực tiềm ẩn của anh ta.

 

Giải quyết xong nguy cơ tính mạng, Trì Tâm quay người, muốn xử lý những kẻ còn lại ở phía sau. Nhưng ai mà ngờ được sau khi Cảnh Tu Bạch vào, những kẻ đàn ông vốn đã hoảng loạn tột độ, khi nhìn thấy thêm một thực thể phi nhân loại, một sức mạnh không thể chống lại, xuất hiện, liền hoàn toàn đánh mất lý trí.

 

Trong sự kinh ngạc của Trì Tâm, họ gào thét điên loạn, từng tên một nhào ra khỏi cửa thoát hiểm, rơi tự do từ trên cao, tiếng hét cũng dần chìm vào khoảng không vô tận.

 

Cảnh Tu Bạch đưa tay đóng kín cửa khẩn cấp.

 

"Sức bền tâm lý của những kẻ đó quả thực cần được củng cố." Anh nói.

 

Trì Tâm thở phào một hơi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô mở lại cửa khoang lái, b.ắ.n một phát xuyên thủng khóa cơ điện tử, thả các cô gái ra. Nhìn họ ôm chầm lấy nhau, nức nở trong niềm vui sướng tột cùng, trên môi cô cũng khẽ nở một nụ cười nhẹ.

 

Đúng lúc cô tưởng rằng tình thế đã được kiểm soát thì một tiếng va đập dữ dội vang lên, toàn bộ phi cơ chấn động kịch liệt.

 

"Ầm —"

 

"Ầm!"

 

Những tiếng va đập liên hồi dồn dập truyền tới, ngay cả khi Cảnh Tu Bạch nhanh chóng cơ động, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây.

 

Trên không trung, một mục tiêu lồ lộ như vậy, rõ ràng dễ dàng hơn nhiều so với việc săn lùng bốn cá thể trên khắp một vùng núi hiểm trở.

 

Dù khả năng phòng thủ của trực thăng quân sự vượt trội hơn nhiều so với các phương tiện thông thường, nó cũng không thể chịu đựng được liên tục những đòn tấn công dồn dập đến vậy.

 

Trì Tâm mím môi, cô ra hiệu cho các cô gái ôm đầu, áp sát vào thân phi cơ và ngồi xổm xuống, rồi quay người trở lại khoang lái.

 

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cách những chiếc trực thăng săn đuổi chỉ trong gang tấc, cô im lặng một thoáng.

 

Cô nhìn về phía Cảnh Tu Bạch.

 

"Đừng có ý nghĩ đó." Cảnh Tu Bạch không chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tốc độ nói nhanh như một mệnh lệnh.

 

"Chẳng lẽ anh không muốn sống nữa ư?” Trì Tâm cất lời, giọng điệu bình tĩnh đến lạ, như thể hoàn toàn không nhận ra hành động này có thể khiến cô bỏ mạng bất cứ lúc nào.

 

Cảnh Tu Bạch không thể không dõi theo ánh mắt cô.

 

Trong đôi mắt của Trì Tâm, anh nhìn thấy ngọn lửa khao khát sinh tồn hòa lẫn cùng nụ cười bình thản đến khó tin.

 

Cảnh Tu Bạch siết chặt cần điều khiển, bàn tay khẽ run lên.

 

Rõ ràng chỉ mới đây thôi, anh vẫn còn có thể lạnh lùng tính toán về việc tận dụng tối đa năng lực chiến đấu của cô mà không chút áy náy.

 

Nhưng giờ phút này, anh lại không tài nào mở lời đồng ý cho cô chấp nhận rủi ro. “Mở cửa khoang đi,” Trì Tâm dứt khoát nói, coi như anh đã ngầm đồng ý.

 

Cảnh Tu Bạch mấp máy môi, nhưng rồi lại nhanh chóng ngậm chặt, như thể muốn ngăn một lời thốt ra.

 

Anh dữ dội bung cửa khoang.

 

Lần này, người thò đầu ra khỏi khoang chính là Trì Tâm.

 

Mái tóc đen của cô bị luồng gió trên cao xé toạc, bay loạn xạ. Giữa những lọn tóc rối bời, cô quay đầu nhìn Cảnh Tu Bạch, ánh mắt kiên định.