Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 201



 

À ra đây chính là cách của Cảnh Tu Bạch.

 

Trì Tâm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng không dám nhìn xuống vực sâu bên dưới, cô chỉ chăm chú vào mục tiêu phía trên, sải những bước chân dứt khoát!

 

Cô giẫm lên từng khối băng lơ lửng. Khi cánh cửa khoang đang khép lại chỉ trong tích tắc, cô dùng toàn bộ sức lực bám chặt vào mép cánh cửa, chống tay, rồi nhanh nhẹn xoay người, lăn thân hình mảnh mai vào bên trong.

 

Vừa đáp xuống, Trì Tâm đã thấy mấy nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng vào đầu mình.

 

Một giọng nói run rẩy vang lên: "Cô, cô đừng nhúc nhích!"

 

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ và khó tin, những người lính gác dường như đang hoảng loạn tột độ, giọng nói của họ run rẩy vì sợ hãi.

 

"Dù cô là loại quái vật nào đi nữa, nếu còn dám nhúc nhích, chúng tôi sẽ nổ súng!"

 

Trì Tâm cúi đầu, trong mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh.

 

Cô từ từ giơ hai tay lên, ngẩng mặt nở một nụ cười ngây thơ vô hại.

 

Ngoại hình của cô thực sự quá đỗi đánh lừa. Ngay cả khi trong mắt họ cô là một ác quỷ biết dùng phép thuật, họ vẫn không thể ngăn được sự cảnh giác giảm sút, tâm lý dần thả lỏng.

 

Đúng khoảnh khắc đó!

 

Ánh mắt Trì Tâm trở nên sắc bén. Cô khom người, khụy một chân xuống, chân kia đột ngột tung ra một cú quét ngang cực mạnh vào vùng hạ bộ của bọn chúng!

 

Không ai có thể tưởng tượng được, đôi chân thon gọn và săn chắc của Trì Tâm lại ẩn chứa lực phá hoại khủng khiếp đến thế.

 

Cả đám đàn ông cao to vạm vỡ, không một ai có thể trụ vững, tất cả đều loạng choạng đổ rạp xuống sàn dưới cú quét tàn bạo của Trì Tâm.

 

"Á... á!"

 

Trì Tâm không ngừng nghỉ, cô xoay một vòng gọn gàng giữa đám người đang ôm bụng quằn quại. Khi đứng vững trở lại, cô đã tước đoạt toàn bộ vũ khí của bọn chúng chỉ trong tích tắc.

 

Cô ngẩng mắt, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc và vui mừng trong khoang giam giữ liền kề khoang lái. “Trì Tâm!”

 

"Chị Trì!"

 

Những cô gái bị giam giữ nhìn Trì Tâm tiến vào, không nhịn được bật khóc nức nở.

 

Những cô gái từng ở căn cứ L trước đó không phải lần đầu tiên nhìn thấy hình bóng vị cứu tinh của Trì Tâm, nhưng những nữ nhân đã chịu đủ khổ đau tại căn cứ Long Đằng lại là lần đầu tiên, trong khoảnh khắc tận cùng của tuyệt vọng, nhìn thấy một tia sáng hy vọng thật sự.

 

"Chị Trì, em tưởng chúng ta đều phải chết."

 

Mèo Dịch Truyện

Trì Tâm cách lồng giam vuốt ve má của Ai Hy, nở nụ cười dịu dàng hoàn toàn khác với thần thái lạnh lùng vừa rồi. "Ai Hy đừng sợ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô vẫn luôn nói như vậy và cũng luôn làm như vậy.

 

Cô đột ngột cúi đầu, tránh một vật thể lạ được phóng tới từ phía trước.

 

Trì Tâm nhìn xuống, dõi về phía những kẻ trốn thoát trong khoang lái.

 

"Vu Na, hãy xoa dịu các cô gái, chờ tôi trở về." Cô nói.

 

Vu Na gật đầu trong nước mắt.

 

Tiếng ‘cạch’ lạnh lẽo vang lên, khẩu Desert Eagle đã lên đạn.

 

Trì Tâm cầm súng, tiện tay kéo một tấm hợp kim làm lá chắn tạm thời trước người, cứ thế tiến về phía trước, đối mặt với sự tấn công của đối phương.

 

Vừa đi, khẩu s.ú.n.g trong tay cô liên tục xả đạn.

 

Bởi vì có cửa khoang lái che chắn, những kẻ bên trong không bị tiêu diệt ngay lập tức.

 

Nhưng nhìn Trì Tâm kiên định tiến về phía họ, lại nhớ đến trước đó nhiều phi cơ chiến đấu vây hãm cũng không thể làm cô bị thương, năng lực phi phàm, gần như thần thánh, khiến lòng họ không khỏi run rẩy.

 

Trì Tâm đến trước cửa khoang lái, cách một lớp kính nhìn họ.

 

Ánh mắt ấy hoàn toàn vô cảm, không hề mang theo chút hung ác nào.

 

Nhưng lại khiến đồng tử họ co rút, những khẩu s.ú.n.g trong tay run rẩy rồi rơi xuống đất.

 

"Á ——"

 

Khi Trì Tâm phá sập cánh cửa khoang lái và xông vào, những kẻ bên trong lập tức gào thét tuyệt vọng, thậm chí không còn nảy sinh ý định chống cự.

 

Trong đó có cả phi công.

 

Vì phi công mất kiểm soát, toàn bộ phi cơ bắt đầu rung lắc, Trì Tâm cúi đầu nhìn mấy kẻ kia một cái: "Ai là phi công?”

 

Không ai trả lời.

 

Chiếc phi cơ nghiêng ngả dữ dội hơn, phía sau truyền đến tiếng la hét hoảng loạn của các cô gái, Trì Tâm nắm chặt khung cửa để giữ thăng bằng, nhìn những kẻ đàn ông đang vật vã nước mắt, hoàn toàn mất hết tác dụng, cô khẽ nhíu mày đầy chán ghét.

 

Cô nhìn về phía cửa thoát hiểm khẩn cấp trong khoang lái, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cô đưa tay ấn nút mở cửa.

 

Cánh cửa lớn vẫn đóng kín, duy trì sự cân bằng áp suất bên trong.

 

Cô đẩy mạnh một kẻ cản đường, đến trước cửa thoát hiểm, mở nó ra.