Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 210



 

Nhưng giờ đây, cơ thể nó đã phồng to gấp bốn, năm lần một con hổ bình thường, những búi lông dày rậm phồng lên, để lộ lớp da vảy cứng như giáp sắt bên dưới.

 

Hai chiếc răng nanh bên má dài như ngà voi, một giọt nước dãi nhớp nháp trào ra từ khóe miệng, nhỏ giọt xuống đầu răng, tan chảy một vệt trên nền tuyết trắng.

 

Đôi mắt vàng rực, to như hai quả cầu năng lượng, ánh lên sự khát m.á.u khi nó nhìn cậu, chẳng khác nào một kẻ săn mồi đang ngắm nghía con mồi yếu ớt.

 

Cổ họng cậu nghẹn lại, không thể hét lên. Bản năng sinh tồn thúc giục cậu quay đầu bỏ chạy ngay khi con hổ há cái miệng lớn đỏ lòm ra, một tiếng kêu thảng thốt bị nghẹn lại trong cổ họng.

 

Tiếng gầm giận dữ của con hổ vang vọng khắp núi rừng.

 

Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

 

Tiếng chân của con hổ như bám sát sau lưng, nỗi sợ hãi tột cùng lấp đầy tâm trí thiếu niên. Cậu cảm giác cái c.h.ế.t đang cận kề, như thể đầu mình có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

 

Tầm nhìn của cậu trở nên mờ nhòe vì chạy trốn, cơ thể dần kiệt sức. Đúng lúc sự tuyệt vọng tràn ngập, cậu cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu gối. Cơ thể vốn đã không vững liên ngã xuống.

 

Một viên đá nhỏ bất ngờ va trúng đầu gối, khiến cậu mất thăng bằng trên sườn dốc hiểm trở. Cậu loạng choạng, rồi mất đà, lăn một tràng dài xuống vực sâu.

 

Vừa dừng lại, cậu đã định đứng lên chạy tiếp.

 

Nhưng một bàn tay bất ngờ từ đâu vươn ra, túm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ngã sấp xuống đất.

 

Không chờ cậu kịp phản ứng, bàn tay ấy kéo mạnh, cả người cậu bị lôi vào một vùng bóng tối.

 

"Buông ra!"

 

Thiếu niên hét lên, nhưng ngay sau đó, một bàn tay mềm mại đã bịt chặt miệng cậu.

 

"Im lặng."

 

Một giọng nữ trầm thấp, trong trẻo, nhưng vì hạ thấp âm lượng nên nghe khàn khàn, mang theo chút quyến rũ.

 

Thiếu niên mở to mắt.

 

Là một cô gái... ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

 

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, ánh mắt cậu lóe lên tia sắc bén, định dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay cô gái.

 

Trước động tác phản kháng của cậu, bàn tay mềm mại nhưng rắn chắc của cô gái đã dễ dàng đè c.h.ặ.t t.a.y cậu xuống.

 

Cậu sững sờ.

 

Ánh mắt đảo quanh, cuối cùng cậu nhận ra mình đã bị kéo vào một hang động ẩn giấu. Cô gái ngồi rất gần, nhíu mày nhìn ra ngoài hang. Một tay cô giữ chặt miệng cậu, tay kia vội vàng chất thêm lá khô và cành cây để ngụy trang.

 

Chỉ một cái liếc mắt, thiếu niên nhìn thấy gương mặt nghiêng thanh tú và tinh tế của cô gái, bất giác sững lại. Vì cô hơi cúi đầu, mái tóc đen mượt mà, tựa dòng thác đêm, rủ xuống lạnh lẽo, chạm nhẹ vào da thịt cậu.

 

Sự cảnh giác ban đầu của cậu dần tan biến, thay vào đó, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên.

 

Cậu đang ở độ tuổi bồng bột, trước đây thậm chí chưa từng chạm vào tay con gái. Nay lại được một cô gái xinh đẹp cứu mạng, hơn nữa còn đang cùng cô ở một nơi tối tăm chật chội thế này...

 

Trì Tâm cảm nhận được gương mặt nóng dần dưới tay mình, khẽ quay đầu nhìn cậu. Thấy cậu thiếu niên da ngăm đã dần bình tĩnh lại, cô mới thả tay ra.

 

Thiếu niên cảm thấy khoảng cách giữa hai người xa hơn một chút, ánh mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cô vẫn chăm chú cảnh giác bên ngoài, cậu nhanh chóng nhớ ra mình đang trong tình thế nguy hiểm. Ngoài kia, vẫn còn một con quái vật đủ sức xé họ ra từng mảnh!

 

Bất ngờ, cậu bật dậy, đầu đập mạnh vào nóc hang.

 

Trì Tâm: ... Cô thầm nghĩ, cậu thiếu niên này đúng là có vấn đề về thần kinh.

 

"Bình tĩnh lại." Cô buộc phải lên tiếng nhắc nhở: "Cậu muốn bị con hổ phát hiện sao?"

 

Nét đỏ mặt xấu hổ trên khuôn mặt thiếu niên nhanh chóng bị thay thế bởi sự sợ hãi.

Mèo Dịch Truyện

 

Cậu nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô gái, thở dài: "Cảm ơn cô đã cứu tôi, nhưng chúng ta chắc chắn không còn đường sống nữa rồi."

 

"Hổ còn chưa tới, cậu bi quan làm gì?” Trì Tâm ra hiệu "suỵt”, tập trung nhìn ra bên ngoài.

 

Cô cảm nhận được ánh mắt của cậu thiếu niên dừng trên người mình một lát. Trì Tâm phớt lờ. Cô chỉ vô tình nghe thấy tiếng hổ gầm, đang định vòng đường khác để đi tiếp, không ngờ lại trông thấy một đứa trẻ đang chạy trốn. Đã chạm mặt rồi, cô không thể làm ngơ.