Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 211



 

Hai người nín thở, áp sát xuống đất.

 

Chỉ trong tích tắc, con hổ biến dị đã tới gần hang.

 

Từ cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ nặng nề, đôi mắt vàng lớn quét quanh khu vực.

 

Cơ thể khổng lồ của nó lướt qua trước miệng hang, đến nỗi Trì Tâm có thể cảm nhận được từng mảnh đất vụn rơi xuống.

 

Cô nghe thấy thiếu niên hít vào một hơi lạnh, liếc mắt cảnh cáo cậu.

 

Thiếu niên nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Cô không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh đến lạ thường. Đến mức cậu quên cả sợ hãi.

 

Trì Tâm nghiêng người, ép sát vào một bên hang, ánh mắt dán vào bộ móng vuốt khổng lồ của con hổ đang bước qua.

 

Đột nhiên, nó dừng lại ngay trước miệng hang.

 

Hơi lạnh buốt từ móng vuốt dài nhọn của quái vật dường như xuyên thấu lớp đất đá, phả vào da thịt cô.

 

Mèo Dịch Truyện

Liếc nhìn thiếu niên, cô nhận thấy cậu gần như sắp ngất xỉu vì sợ. Có lẽ không thể trông chờ gì ở cậu được.

 

Trì Tâm nhanh chóng đánh giá tình hình. Với khả năng hiện tại, liệu cô có thể đối đầu với con quái vật này? Câu trả lời vang vọng trong tâm trí cô: Hoàn toàn có thể!

 

Dù cô tuyệt nhiên không muốn đối đầu trực diện với loài hổ đột biến này, nhưng rõ ràng đây là lựa chọn duy nhất. Cô hít một hơi sâu, chống tay vào bờ đá quanh lối hang, chuẩn bị ra đòn phủ đầu để giành thế chủ động.

 

Nhưng chưa kịp bước ra, một tiếng tru dài xé tan không khí tĩnh mịch từ đằng xa. Trì Tâm khựng lại, và trong thoáng chốc, một bóng trắng như tia chớp vụt qua, hung hăng lao thẳng vào con hổ.

 

"Gầm thét—!"

 

Con sói đột biến, dù vóc dáng nhỏ hơn một chút, nhưng không hề thua kém về sự cuồng bạo. Nó ngoạm chặt lấy cổ hổ, khiến cự thú rít lên đau đớn, chiếc đuôi dài như roi quất mạnh vào thân sói.

 

Hai con quái vật khổng lồ lao vào nhau, trận chiến dữ dội đến mức người thiếu niên há hốc miệng, kinh ngạc đến không thốt nên lời.

 

"Đây... đây là cái gì?" Cậu thiếu niên dụi mắt, không dám tin vào cảnh tượng đang bày ra trước mắt.

 

Cậu không hề nhận ra rằng, ngay khoảnh khắc nhìn thấy con sói khổng lồ kia, vẻ căng thẳng trong mắt Trì Tâm đã hoàn toàn tan biến. Cô dõi theo bóng dáng dũng mãnh của sói, ánh mắt thoáng hiện lên chút hoài niệm xa xăm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Với thiếu niên, cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào ngày tận thế đang diễn ra.

 

Một con hổ biến dị đã đủ khiến họ c.h.ế.t chắc, nay lại xuất hiện thêm một con sói đáng sợ không kém... Dù giờ chúng còn bận c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, nhưng nếu lát nữa chúng nhận ra chẳng cần phải tranh giành, mỗi đứa một con mồi thì sao?

 

Ánh mắt thiếu niên xoay chuyển liên hồi, bàn tay cầm con thỏ run rẩy không ngừng.

 

"Nhân lúc này, chạy đi." Cậu thì thầm, dường như chính bản thân cũng không rõ mình đang nói gì. "Chúng ta chạy ngay đi, khi chúng còn đang đánh nhau..."

 

Người thiếu niên gần như hoảng loạn, ánh mắt đầy bất lực. Trì Tâm nhẹ giọng hỏi:

 

"Đừng hoảng sợ. Cậu thật sự nghĩ bây giờ là lúc nên chạy sao?”

 

"Rầm—!"

 

Ngay lúc đó, con sói khổng lồ bị hất mạnh về phía hang. Thân thể đồ sộ của nó va đập dữ dội vào thành lối hang, lực chấn động lớn đến mức khiến thiếu niên ngã sõng soài xuống đất.

 

Còn Trì Tâm, cô chỉ hơi chấn động một chút, sau đó nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

 

Thiếu niên ngước đầu lên, nhìn ánh mắt bình thản của Trì Tâm, trong lòng dấy lên một nỗi tuyệt vọng.

 

Không thể chạy.

 

Hai con quái vật vẫn đang giao chiến kịch liệt, nhưng lý do duy nhất khiến chúng chưa quay sang con mồi là vì những "con mồi" này vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Nếu bỏ chạy ngay lúc này, bản năng săn mồi sẽ khiến chúng lập tức ngừng đánh nhau để truy đuổi.

 

Đến lúc đó, họ sẽ phải đối mặt với cả hai con quái vật cùng lúc.

 

Thấy thiếu niên dường như đã từ bỏ ý định chạy trốn điên rồ, Trì Tâm chuyển ánh mắt ra ngoài. Con sói biến dị đã đuối sức, thân thể đầy những vết thương sâu, m.á.u tươi chảy ròng ròng nhuộm đỏ bộ lông trắng.

 

Tiếng gầm gừ trong cổ họng nó yếu ớt hẳn đi.

 

Cú va đập mạnh vào hang khi nãy dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của nó.

 

Trong khi đó, con hổ biến dị gần như không hề bị thương. Nó l.i.ế.m nhẹ móng vuốt mình, một cử chỉ kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, sau đó chậm rãi bước về phía lối hang.