Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 217



 

Những kẻ đang tiếp cận đã ở rất gần.

 

Âm thanh đầu tiên vang lên không phải là tiếng bước chân nặng nề, mà là vài tiếng "đoàng đoàng" khô khốc, dứt khoát từ phía xa, báo hiệu cuộc tấn công đã bắt đầu.

 

Trì Tâm theo phản xạ siết chặt cơ bắp, nhưng nhanh chóng nhận ra tình huống này không cần cô phải can thiệp.

 

Cảnh Tu Bạch vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ nhẹ nhàng nâng một tay lên.

 

Một vòng cung ánh sáng xanh lạnh lẽo đột ngột lan tỏa từ cơ thể anh, khiến không khí xung quanh dường như ngưng đọng.

 

Những viên đạn b.ắ.n tới, tưởng chừng sắp chạm vào mục tiêu, liền bị đóng băng giữa không trung, hóa thành vài cục kim loại vô tri rồi rơi xuống nền tuyết dày.

 

Thời tiết lạnh giá cùng với cơn tuyết rơi không ngừng, quả thực là một chiến trường lý tưởng dành riêng cho anh.

 

Trì Tâm nhớ lại những lần trước từng chứng kiến anh sử dụng dị năng, và nhận thấy năng lực của anh đã tiến bộ một cách đáng kinh ngạc.

 

Không chỉ riêng cô, mọi người đều đã trưởng thành vượt bậc sau trận chiến cam go ở căn cứ Phượng Phù Sơn.

 

Cô khẽ siết chặt tay, trong lòng tràn đầy quyết tâm vững như thép.

 

Màn trình diễn áp đảo của Cảnh Tu Bạch dường như đã khiến những kẻ thù phải chần chừ. Âm thanh im bặt trong một lúc trước khi những tiếng xào xạc lại vang lên, cho thấy chúng đang thay đổi chiến thuật, tìm kiếm một phương án tấn công khác.

 

Ngay lúc đó, từ phía sau Trì Tâm vang lên tiếng bước chân rõ ràng, dồn dập.

 

Bị phát hiện rồi sao?

 

Cô nhướng mày, trao đổi ánh mắt nhanh như chớp với Cảnh Tu Bạch, rồi lại vội vàng rụt mình ẩn sâu hơn sau tảng đá lớn.

 

Cô ngồi xổm xuống, ôm chặt chiếc ba lô, thu mình lại thành một khối nhỏ bé không đáng kể.

 

Tuyết dày đặc không ngừng rơi, chỉ sau vài giây, một lớp tuyết mỏng đã phủ kín người cô, khiến cô trông hệt như một người bị bỏ rơi giữa hoang tàn, yếu ớt và hoàn toàn vô hại.

 

Tiếng thở nặng nề càng lúc càng gần. Khi đến ngay trước mặt cô, âm thanh ấy khựng lại trong thoáng chốc, sự ngạc nhiên hiện rõ.

Mèo Dịch Truyện

 

"Làm sao đây?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chắc c.h.ế.t cóng rồi, lấy cái ba lô của cô ta đi."

 

Hai giọng đàn ông thì thầm, đầy vẻ tham lam. Một người tiến lên, cúi người định kéo mạnh chiếc ba lô khỏi tay Trì Tâm. Nhưng mặc cho anh ta giật mạnh đến mức rách cả găng tay, chiếc ba lô vẫn không nhúc nhích.

 

Người đàn ông định dồn hết sức thì bất ngờ thấy khuôn mặt hồng hào của Trì Tâm ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh cùng nụ cười dịu dàng đầy ẩn ý xuất hiện ngay trước mắt anh ta.

 

Anh ta sững sờ, trong khi đồng bọn phía sau đã nhanh chóng rút súng, chĩa thẳng vào Trì Tâm. "Đoàng!"

 

Tiếng s.ú.n.g vang lên chát chúa, xé toạc sự tĩnh lặng đáng sợ của màn đêm.

 

Trì Tâm bị âm thanh chói tai làm ù tai trong vài giây. Từ phía nhóm nhân vật chính, tiếng của Úc Tương và Khương Từ Quân vang lên đầy cảnh giác, báo hiệu rằng kẻ thù đã lộ diện, và trận chiến đã chính thức bắt đầu.

 

Trì Tâm lắc đầu, khẽ nghiêng người, tận dụng hoàn hảo tư thế ngồi xổm, vung chân mạnh mẽ đá thẳng vào thái dương của gã đàn ông đang sững sờ trước mặt.

 

"ÁI!"

 

Tiếng hét vang lên đầy đau đớn, anh ta ngã ngửa xuống đất như vừa bị một cú đập trời giáng từ vũ khí cùn.

 

Không dừng lại một giây, Trì Tâm chống một tay xuống đất, nâng toàn bộ cơ thể lên một cách linh hoạt, dùng chân còn lại vẽ một vòng cung sắc bén, đá thẳng vào mặt gã đồng bọn.

 

Chỉ trong tích tắc, cô đã lao tới, giật phăng khẩu s.ú.n.g từ tay gã, rồi lăn một vòng xuống đất để ổn định tư thế chiến đấu.

 

Dậm mạnh lên kẻ đang lăn lộn trên đất vì đau đớn, cô giương s.ú.n.g lên, nhắm chuẩn xác về phía trận chiến nơi nhóm nhân vật chính đang giao đấu, nổ liền mấy phát đạn chính xác.

 

Ở phía xa, vài kẻ đang định bỏ chạy thoát thân thì bị những phát s.ú.n.g của Trì Tâm b.ắ.n trúng. Chúng gào lên đau đớn rồi ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn vô hiệu hóa.

 

Úc Tương ngơ ngác trong một khoảnh khắc, sau đó hét lớn: "Trì Tâm! Là Trì Tâm đúng không? Súng b.ắ.n chuẩn thế này, chắc chắn là Trì Tâm!"... Tiếng của anh ta còn vang vọng và lớn hơn cả tiếng s.ú.n.g ban nãy.

 

"Nhỏ tiếng thôi! Anh định gọi lũ thây ma đến à?" Trì Tâm không nhịn được, ném khẩu s.ú.n.g đã hết đạn sang một bên, nhanh chóng nhảy qua tảng đá để lộ diện hoàn toàn.

 

"Trì Tâm!" Úc Tương và Khương Từ Quân vui mừng reo lên, giọng nói xen lẫn sự nhẹ nhõm.

 

Trì Tâm gượng cười với họ, trong lòng thầm nghĩ: "Nguy hiểm tạm qua rồi, nhưng mình chắc chắn sẽ c.h.ế.t vì xấu hổ mất."

 

Bất chợt, một tiếng rên đau đớn từ những kẻ ngã xuống thu hút sự chú ý của cô. Âm thanh ấy không giống tiếng kêu rên bình thường, mà dần chuyển thành tiếng thét the thé, gay gắt và dữ dội, như thể đang trải qua một quá trình biến đổi khủng khiếp.