Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 218



 

"Cái quái gì vậy!" Úc Tương giật mình, lúng túng rút đèn pin ra, chiếu thẳng về phía nguồn âm thanh lạ lùng.

 

Trong ánh sáng nhấp nháy, một bóng dáng kỳ lạ chậm rãi đứng dậy từ trong đám người bị bắn.

Mèo Dịch Truyện

 

Phần thân trên của sinh vật đó rõ ràng là người — điều này không thể nhầm lẫn.

 

Nhưng từ eo trở xuống, lại là cơ thể của một loài động vật thuộc họ ngựa, với bốn chân móng guốc chắc khỏe và rắn rỏi. Cái đuôi dài có chùm lông ở cuối vẫy qua lại một cách bất an, hai tai nhọn hoắt trên đầu cử động nhẹ, dò xét.

 

Nó thở phì phò nặng nề, đôi mắt đỏ rực phát ra ánh sáng kỳ lạ và đáng sợ trong bóng tối, nhìn chằm chằm về phía nhóm Trì Tâm với vẻ thù địch.

 

"Đây... rốt cuộc là cái gì?" Trì Tâm lẩm bẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc xen lẫn sửng sốt.

 

Từ khi bước vào thế giới tận thế, cô đã gặp không ít sinh vật kỳ quái, nhưng thứ trước mắt này vẫn vượt ngoài mọi dự liệu, thách thức mọi định nghĩa.

 

"Trông có vẻ giống nhân mã trong thần thoại phương Tây." Khương Từ Quân cũng hoang mang lên tiếng, giọng nói đầy sự không chắc chắn.

 

"Nhân mã? Cô đùa à? Nhân mã nào lại có tai dài như thế chứ!" Úc Tương phản bác ngay lập tức, giọng điệu đầy vẻ khó tin.

 

"Không phải ngựa." Cảnh Tu Bạch hiếm khi tỏ vẻ không chắc chắn, anh trầm giọng, ánh mắt dò xét: "Có vẻ là... nửa người, nửa lừa."

 

Khi Cảnh Tu Bạch nói câu đó, Trì Tâm dường như cảm nhận được một sự bất lực khó tả ẩn chứa trong giọng điệu vốn luôn điềm tĩnh của anh.

 

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía sinh vật lai lừa, nửa người nửa thú kia.

 

Nó gõ móng guốc trên nền đất, phát ra những âm thanh khô khốc lạ lùng: "Ừm a- ừm a-"

 

Ngay khi mọi người còn đang sững sờ, sinh vật đó đột ngột phóng vọt tới với tốc độ chớp nhoáng!

 

“Cậu đừng có tới đây—!”

 

Úc Tương hét lên thay cho Trì Tâm.

 

Anh ta như mất hết lý trí, điên cuồng xả đạn về phía nó, nhưng không hề hiệu quả. Con quái vật không có ý định tấn công, mà lao băng qua họ như một con thú hoang bị thả xích, phớt lờ cả những viên đạn b.ắ.n tới. Nó chạy thẳng vào màn đêm dày đặc phía trước, như thể đang trốn tránh một hiểm họa còn kinh hoàng hơn.

 

Trì Tâm và nhóm nhân vật chính nhìn theo, ngơ ngác không biết phải phản ứng thế nào.

 

"Chúng ta rời khỏi đây ngay." Cảnh Tu Bạch giữ được sự bình tĩnh đáng nể, nhanh chóng thu gọn lều trại chỉ trong vài thao tác dứt khoát. "Tiếng s.ú.n.g nổ chói tai cùng những tiếng la hét chắc chắn sẽ dẫn dụ thêm nhiều hiểm họa khác."

 

Không ai phản đối, cả nhóm khẩn trương rời đi mà không một lời bàn tính.

 

Họ chạy liên tục trong một khoảng thời gian dài, không ai nói lời nào. Chỉ đến khi Khương Từ Quân bắt đầu lộ dấu hiệu kiệt sức, Trì Tâm nhạy bén lắng nghe động tĩnh xung quanh rồi ra hiệu dừng bước:

 

"Ổn rồi, xung quanh không có gì."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả nhóm dừng lại. Ngoại trừ Trì Tâm, những người khác đều thở dốc, cố lấy lại sức.

 

Nhìn ánh mắt tĩnh lặng và hơi thở đều đặn của Cảnh Tu Bạch, Trì Tâm chần chừ một lúc rồi mở lời:

 

"Anh đã sớm nhận ra tôi đi theo các anh rồi, phải không?”

 

Hơi thở của Cảnh Tu Bạch khựng lại.

 

"Cái gì?" Úc Tương tròn mắt. Cảnh Tu Bạch quay sang nhìn Trì Tâm, giọng anh điềm nhiên:

 

"Tôi có thể lựa chọn tiếp tục phớt lờ."

 

“Lẽ ra anh phải nói sớm hơn chứ! Anh có biết tôi đã vất vả thế nào để theo kịp mà không bị phát hiện không?" Trì Tâm ôm mặt, than thở.

 

Cảnh Tu Bạch thản nhiên đáp:

 

"Tôi cho rằng đó là phong cách riêng của cô, không muốn tùy tiện quấy rầy."

 

Trì Tâm bỏ tay xuống, khẽ lườm anh.

 

Anh cười. Rõ ràng là anh ta đang cười.

 

"Anh vừa cười đấy à?"

 

"Khụ." Cảnh Tu Bạch lấy lại vẻ nghiêm túc, nói: "Tôi cho rằng, nếu cô đã không muốn lộ diện, thì tôi nên tôn trọng lựa chọn đó."

 

Trì Tâm bán tín bán nghi, ánh mắt vẫn không rời anh:

 

"Thật chỉ vì lý do đó?"

 

Cảnh Tu Bạch mặt không đổi sắc:

 

"Đúng vậy."

 

Trì Tâm thu ánh mắt lại, không hề nhận ra ánh mắt anh lén lút liếc nhìn cô với suy nghĩ: May mà cô không vì thế mà hoảng sợ bỏ đi. Cô vẫn còn ở đây.

 

Trì Tâm bắt đầu ứng phó với sự tò mò của Úc Tương:

 

"Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua, rồi phát hiện ra trùng đường với mọi người. Nhưng lại không tiện đường đột xen vào giữa chừng thôi."

 

"Xen vào gì chứ? Đã cùng đường thì cứ thế mà đi, đâu phải đường của riêng ai mà cô phải giữ kẽ!"

 

"Đúng vậy." Khương Từ Quân cũng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Trì Tâm: "Nếu đã thuận đường, hay là sau này cô cứ đi cùng chúng tôi luôn đi?”