Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 220



 

"Liệu sau này họ có phát triển thành tình cảm trên cơ sở hợp tác không nhỉ..." Trì Tâm nghĩ thầm, vừa cố nén nụ cười, vừa vỗ nhẹ lên lưng Khương Từ Quân.

 

"Chúng ta không nên dừng lại ở đây lâu nữa. Nếu mọi người nghỉ ngơi đủ rồi, hãy tiếp tục lên đường." Cảnh Tu Bạch bình tĩnh nói, như thể muốn nhanh chóng đưa cả nhóm trở lại trạng thái tập trung.

 

Nếu không phải vì thói quen vô thức đưa tay đẩy chiếc gọng kính đã vỡ, rồi ánh mắt thoáng chút ngơ ngác khi nhận ra tay mình trượt hụt vào khoảng không, có lẽ Trì Tâm đã tin rằng anh thực sự không hề bối rối. Tuyết đã ngừng rơi, bầu trời phía Đông vừa lờ mờ sáng.

 

Cảnh Tu Bạch chỉ về phía chân trời:

 

"Muốn tìm đến 'Khu Chợ', chúng ta phải băng qua Ô Mỗ Nhĩ."

Mèo Dịch Truyện

 

Cả nhóm nhìn theo hướng anh chỉ, chỉ thấy đích đến như nằm tận rìa trời.

 

"Xa quá." Khương Từ Quân than thở.

 

Nghe vậy, Trì Tâm nhớ ra điều gì, liền quay sang hỏi:

 

"Không gian của cô không thể chứa được xe sao?"

 

Khương Từ Quân lắc đầu, lấy từ cổ ra một mặt dây chuyền bằng kim loại: "Không được. Tôi đã thử rồi. Không gian này giống như một kho chứa đồ, nhưng không thể chứa vật lớn như xe cộ."

 

Trì Tâm gật đầu, ra chiều suy nghĩ sâu sắc.

 

"À này..." Úc Tương ngập ngừng, giọng pha chút do dự:

 

"Chúng tôi tò mò chuyện này đã lâu rồi... Trì Tâm, lần trước ở căn cứ, hình như cô có thể lấy vũ khí từ hư không, đúng không?”

 

Anh ta vội vã thêm vào:

 

"Nếu cô không muốn nói cũng không sao! Tôi chỉ tò mò thôi, không biết liệu cô có một không gian riêng nào đó không."

 

Giọng nói của anh ta không có chút nào nghi ngờ, ngược lại còn tràn đầy sự tò mò hồn nhiên của một đứa trẻ.

 

Trì Tâm nhìn quanh, thấy ánh mắt mong chờ từ cả ba người, bèn bật cười:

 

"Ý các anh là thứ này?"

 

Dứt lời, cô đưa tay ra phía bên cạnh. Từ khoảng không vô định, hai chiếc mô tô đen bóng loáng, nặng nề hiện ra, đứng sừng sững giữa ánh mắt ngạc nhiên tột độ của ba người.

 

"Đây... đây chẳng phải xe của đám người đó sao?!" Úc Tương gần như hét lên.

 

"Ừ, họ còn thừa lại khá nhiều xe. Tôi và Vu Na đã chọn vài chiếc." Trì Tâm bình thản đáp, giọng điệu không hề gợn sóng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vài chiếc?!" Giọng Úc Tương như biến thành tiếng rít kinh ngạc.

 

Cô khẽ ho một tiếng, giải thích:

 

"Về câu hỏi của các anh, nếu tôi nói bản thân cũng không biết rõ, có lẽ sẽ khiến mọi người cảm thấy tôi đang trả lời qua loa. Nhưng sự thật là tôi đúng là có một không gian riêng, dường như không bị hạn chế gì, thứ gì cũng có thể chứa được, kể cả những vật phẩm lớn."

 

Câu trả lời của Trì Tâm không chỉ khiến ba người ngạc nhiên mà còn hoàn toàn xua tan những hiểu lầm trước đây.

 

Khương Từ Quân cúi đầu lẩm bẩm:

 

"Hóa ra lần trước cô nói vô tình liên kết với mặt dây chuyền... là sự thật."

 

Trì Tâm thoáng ngỡ ngàng. Đến giờ cô mới nhận ra, không gian của mình thực sự vượt trội hơn không gian của Khương Từ Quân, và điều này tự nhiên xóa sạch mọi nghi ngờ về vụ việc trước đây.

 

Cô quan sát phản ứng của cả nhóm, thấy Úc Tương thì đầy vẻ hối hận, còn Khương Từ Quân cúi đầu như muốn chui xuống đất, vai cô ấy run lên vì xúc động mãnh liệt.

 

"Được rồi, đừng tự trách bản thân." Trì Tâm hơi lóng ngóng đưa tay vỗ nhẹ vai Khương Từ Quân, giọng dịu dàng: "Nghi ngờ là điều dễ hiểu, không có gì đâu."

 

Khương Từ Quân ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át:

 

"Cô gọi tôi là gì?" Trì Tâm hơi sững lại:

 

"Tôi... tôi gọi là Từ Quân?"

 

"Gọi tôi là Quân Quân đi." Khương Từ Quân mỉm cười, giọng nói nghẹn ngào. "Sau này cứ gọi tôi thế nhé."

 

Trì Tâm không biết tình huống sao lại thành ra như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt cảm động của cả nhóm, cô chỉ biết bất lực cười khổ.

 

Sau khi trì hoãn đủ lâu, Khương Từ Quân ái ngại nhìn hai chiếc mô tô khổng lồ trước mặt:

 

"Ai biết lái xe này?"

 

"Tôi."

 

Cả Trì Tâm và Úc Tương đồng thanh đáp. "Tôi sẽ ngồi cùng Trì Tâm, hai người kia tự giải quyết nhé." Khương Từ Quân quyết đoán tuyên bố.

 

Cảnh Tu Bạch nghe xong, vẻ mặt như hóa đá, toàn thân cứng đờ.

 

Úc Tương bối rối liếc nhìn anh, sau đó ghé sát tai Khương Từ Quân, cố nén cười nói nhỏ:

 

"Từ Quân à, để Tu Bạch ngồi xe tôi chẳng khác nào g.i.ế.c c.h.ế.t cậu ấy đâu.”