Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 219



 

Trì Tâm không trả lời ngay.

 

Sau một lúc suy nghĩ, cô nhìn về phía Cảnh Tu Bạch: "Tôi có thể hỏi, tại sao các anh lại muốn đến 'Khu chợ' không?” Cảnh Tu Bạch trầm tư, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn hẳn: "Cô còn nhớ lần trước chúng tôi nói đã gặp một đoàn người trên đường đến căn cứ Long Đằng không?" "Nhớ." Trì Tâm gật đầu xác nhận.

 

Cô vẫn nhớ nhóm đã từng đối phó với một đoàn người trở về từ "Khu chợ" sau khi mua thuốc.

 

"Khi đó tình thế quá cấp bách, chúng tôi không kịp kể chi tiết." Anh tiếp tục: "Nhưng từ đoàn người đó, chúng tôi đã biết được vài chuyện."

 

Màn đêm tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm của anh vang lên, mang theo khí chất chính trực. Trì Tâm càng nghe, ánh mắt càng mở lớn.

 

Cảnh Tu Bạch kể rằng, đoàn người đó vừa từ "Khu chợ" trở về và đã thấy "những mặt hàng lạ lùng" ở đó. Cụ thể, có dược phẩm dị năng được bán tại chợ.

 

Tuy nhiên, loại dược phẩm này không phải phiên bản hoàn thiện từng giúp Khương Từ Quân và Hàn Y Y tiến hóa thành công. Nó là một loại thuốc bị lỗi, gây ra những tác dụng phụ khủng khiếp.

 

Những người sử dụng loại thuốc này có thể biến đổi thành quái vật nửa người nửa thú. Mặc dù sức chiến đấu tăng vọt, nhưng đổi lại, họ đánh mất hoàn toàn lý trí, trở thành những sinh vật hung tợn, không khác gì "người sói" biến chất.

 

"Người... sói?" Trì Tâm lầm bầm, hình ảnh sinh vật lai lừa mà họ vừa chạm trán ban nãy chợt hiện lên rõ nét trong tâm trí cô.

 

Nhìn vẻ mặt của những người khác, cô nhận ra họ cũng cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến chuyện này.

 

"Sinh vật vừa rồi hẳn cũng là kết quả của loại dược phẩm này." Cảnh Tu Bạch nhíu mày, "Chỉ vừa đặt chân ra ngoài đã chạm mặt một kẻ như thế, điều này chứng tỏ loại dược phẩm này đang được lưu hành vô cùng rộng rãi."

 

"Đương nhiên rồi." Úc Tương xen vào: "Bất kỳ thứ gì có thể mang lại sức mạnh cho con người, dù ẩn chứa hiểm nguy, vẫn đáng để liều mình thử nghiệm."

 

"Các anh nghi ngờ 'Khu chợ' có liên quan đến phòng thí nghiệm mà các anh đang tìm kiếm?" Trì Tâm hỏi.

 

"Đúng vậy." Cảnh Tu Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Nếu để loại dược phẩm này tiếp tục phát tán, hậu quả sẽ còn kinh hoàng hơn cả đại dịch xác sống."

 

Khương Từ Quân khe khẽ than thở:

 

"Tôi thực sự không muốn sau này mỗi lần gặp người lạ, lại phải thấp thỏm lo sợ họ sẽ biến thành lừa hay rắn rết gì đó."

 

"Sự xuất hiện của xác sống là điều bất khả kháng, nhưng loại dược phẩm này sẽ thay đổi hoàn toàn cấu trúc gen, triệt tiêu tận gốc bản chất loài người."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Viễn cảnh một thế giới chìm ngập trong những sinh vật dị dạng khiến Trì Tâm không khỏi rùng mình.

 

"Ngay cả khi tìm ra huyết thanh hay vaccine, tiêu diệt được xác sống, nhưng nếu tất cả mọi người đã biến thành quái vật, thì thế giới này có khác gì tận thế nữa?"

 

"Mọi người nói đúng." Trì Tâm lẩm bẩm, "Thật quá đáng sợ."

 

Cô trầm ngâm suy nghĩ. Dường như, nhóm nhân vật chính vẫn chưa hề nhận ra những điểm bất thường đang liên quan đến tập đoàn Tobira.

Mèo Dịch Truyện

 

"Mọi chuyện là thế, Trì Tâm, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?" Úc Tương hào hứng hỏi, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng.

 

Trì Tâm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lướt qua nhanh chóng của Cảnh Tu Bạch – anh giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn về phía cô. Bên cạnh đó, Úc Tương và Khương Từ Quân thì nhìn cô với vẻ mong chờ hiện rõ mồn một.

 

Cô cắn nhẹ môi, cuối cùng đáp:

 

"Tôi chỉ có thể đi cùng đường thôi. Đến nơi, tôi không chắc sẽ tiếp tục đồng hành cùng mọi người."

 

Ba người họ trao đổi ánh mắt.

 

"Cô... đồng ý rồi ư?" Khương Từ Quân cẩn trọng hỏi lại.

 

Trì Tâm khẽ thở dài, trong lòng dường như có gì đó tan chảy, rồi cô gật đầu dứt khoát: "Được, chúng ta cùng đi."

 

"Tuyệt vời quá!" Khương Từ Quân lao tới ôm chầm lấy Trì Tâm, vui sướng kêu lên:

 

"Cuối cùng thì tôi cũng không phải ngủ chung lều với hai người đàn ông này nữa rồi!"

 

Trì Tâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút hoài nghi.

 

Cô ấy vui vì mình gia nhập nhóm, hay vì cuối cùng được ngủ riêng một lều?

 

Ánh mắt cô lướt qua giữa Cảnh Tu Bạch và Khương Từ Quân, nhưng không thấy dấu hiệu nào cho thấy hai người họ có tình cảm đặc biệt.

 

Điều này cũng không có gì lạ, bởi theo nguyên tác, đây vốn là một câu chuyện hành động đầy nhiệt huyết. Cho đến tận cuối truyện, tình cảm giữa nam và nữ chính cũng chỉ dừng lại ở mức hợp tác vì mục tiêu chung, chứ không phải mối quan hệ yêu đương.