Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 225



 

"Hãy tin tưởng Trì Tâm." Khương Từ Quân khẽ lên tiếng trấn an.

 

Ẩn sau lớp mũ bảo hiểm, ánh mắt Trì Tâm lóe lên sự lạnh lẽo như băng giá.

 

Cô lái lượn lách khéo léo giữa làn đạn mưa xối, tiến gần hơn nữa chiếc xe địa hình.

 

Gương mặt của những kẻ trên xe biến sắc vì kinh ngạc tột độ khi thấy cô không hề né tránh mà còn lao thẳng tới.

 

"Đạn rít lên vun vút!" Những người khác trên xe cũng thò đầu ra, điên cuồng xả đạn về phía cô.

 

"Bám chặt vào!" Trì Tâm hét lớn.

 

Cô vặn mạnh tay lái, chiếc xe đột ngột nghiêng ngả, gần như song song với mặt đường, những lưỡi thép gia cố dưới gầm xe xẹt lửa khi xé qua mặt nhựa đường, tạo ra một âm thanh rít chói tai, như tiếng xé toạc không khí.

 

Những kẻ địch hoảng loạn trong chốc lát, khiến hỏa lực của chúng suy giảm rõ rệt. Nhưng hai bên đã ở khoảng cách quá gần, không còn đường tránh né.

 

Vào đúng khoảnh khắc đó, Trì Tâm vặn mạnh ga. Chiếc mô tô gầm rú dữ dội, phóng thẳng vào phần đầu chiếc xe địa hình.

 

"Cô là đồ điên! Dừng lại ngay!" Một giọng hét vang vọng thất thanh từ xe đối diện.

 

Chỉ còn cách vài giây trước khi va chạm, Trì Tâm gồng chặt toàn bộ cơ bắp, chuẩn bị cho cú va chạm định mệnh.

 

Chiếc mô tô của Trì Tâm bất ngờ chồm lên phía trước, bánh trước rời mặt đất, cả chiếc xe vọt lên không trung với một lực quán tính khủng khiếp.

 

Trong khoảnh khắc xe đạt đến độ cao đủ để bao quát mọi thứ bên dưới, cô có thể nhìn thấy nét mặt kinh hoàng tột độ của những kẻ bên dưới.

 

"Chưa xong đâu." Trì Tâm thì thầm khẽ khàng.

 

Cô nghiêng đầu xe, điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng vào cửa sổ trời đang mở rộng của chiếc xe địa hình. Ngón tay siết chặt cò súng.

 

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

 

Những kẻ thò đầu ra từ cửa sổ lãnh trọn loạt đạn, đổ gục xuống xe như những con rối bị cắt đứt dây, mất đi sự sống.

 

"Rầm!"

 

Chiếc mô tô tiếp đất mạnh mẽ, cả người Trì Tâm và xe đáp xuống nóc xe địa hình với một lực chấn động đến rợn người.

Mèo Dịch Truyện

 

"Phần còn lại là của anh." Trì Tâm liếc nhanh về phía sau, ánh mắt sắc bén.

 

Cảnh Tu Bạch nhanh tay ném một quả l.ự.u đ.ạ.n xuống qua cửa sổ trời mà họ vừa thanh lý đối thủ.

 

"BÙM!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay sau khi chiếc mô tô rời khỏi nóc xe địa hình, vọt thẳng về phía trước, tiếng nổ lớn chói tai vang dội, xé tan bầu không khí.

 

Chiếc xe địa hình bị thổi bay lên, ngọn lửa bùng lên ngùn ngụt. Trì Tâm đạp phanh, dừng xe giữa đường, tháo mũ bảo hiểm và phủi tóc, gương mặt toát lên vẻ thư thái.

 

"Anh ném mà không sợ nổ tung cả bọn à?" Cô quay sang nửa đùa nửa thật.

 

Cảnh Tu Bạch bình thản đáp:

 

"Nếu có sự cố, Úc Tương có thể lấy chiếc mô tô của mình mà ăn luôn."

 

Úc Tương và Khương Từ Quân cũng vừa lái xe đến nơi, trên môi Úc Tương còn vương nụ cười ngạo nghễ:

 

"Các người xuống tay mạnh quá rồi, không phân biệt địch ta gì cả."

 

Mặc dù nói vậy, anh ta chẳng hề tỏ ra bất mãn, thậm chí còn có phần hài lòng trước sự quyết đoán của hai người.

 

"Được lợi mà còn càm ràm, đúng là quá đáng." Trì Tâm quét mắt qua họ, xác nhận không ai bị thương rồi khởi động động cơ lần nữa. "Đừng đứng nhìn nữa, đi thôi, chiếc xe này anh cũng chẳng lái nổi đâu."

 

Cảnh Tu Bạch lặng lẽ thu lại ánh mắt tiếc nuối, cùng nhóm tiếp tục lên đường.

 

Sau khi tìm được một nơi ẩn náu tạm thời, nhóm chia nhau gác đêm và có được một giấc ngủ yên bình hiếm hoi. Sáng sớm hôm sau, Trì Tâm đánh thức cả nhóm dậy. Ăn vội vài lát bánh mì làm bữa sáng khô khan, họ lại lên đường.

 

Trước khi đến biên giới, cả nhóm phải băng qua một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang.

 

Trước tận thế, đây là một nơi yên tĩnh, ít người sinh sống, chủ yếu dành cho những du khách qua đường. Các căn nhà thấp thoáng dưới ánh nắng ấm áp, tạo cảm giác bình yên đến lạ nếu không tính đến vài con thây ma lờ đờ lang thang trên đường.

 

Tiếng động cơ mô tô phá tan sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Thây ma lờ đờ quay đầu theo hướng âm thanh, rồi bắt đầu rên rỉ và lao tới khi ngửi thấy mùi hương của người sống.

 

"Trì Tâm, cá cược không?" Úc Tương hét lớn qua tiếng động cơ đang gầm rú, môi nhếch lên đầy thách thức.

 

"Được thôi."

 

"Cô không hỏi cược gì sao?"

 

"Cược gì cũng được, anh thua chắc."

 

Hai người ngồi phía sau, Khương Từ Quân và Cảnh Tu Bạch, chỉ biết lắc đầu ngao ngán, không nói nên lời. "Đừng ai nhúng tay vào nhé!" Trì Tâm nhắc nhở, giọng quả quyết.

 

Hai chiếc mô tô lao vun vút vào thị trấn. Trì Tâm sử dụng khả năng tay s.ú.n.g thiện xạ, trong khi Úc Tương khéo léo dùng lưỡi cắt hợp kim phía trước xe để chặt gãy chân thây ma một cách gọn ghẽ.