Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 226



 

Trên con đường chật hẹp, không ai vượt trội rõ ràng, cả hai ngang tài ngang sức.

 

Cả hai lao về phía nhà thờ cao nhất thị trấn, với tháp nhọn mang phong cách Gothic như chọc thẳng vào bầu trời xám xịt.

 

Họ dừng lại trước cửa nhà thờ, bỏ lại phía sau một nhóm lớn thây ma đang gào rú đuổi theo.

 

"Ai thắng?" Cả hai đồng thanh hỏi, hoàn toàn phớt lờ lũ thây ma đang vây kín phía sau.

Mèo Dịch Truyện

 

"Hai người đủ rồi đấy!" Khương Từ Quân gằn giọng, túm lấy tai Úc Tương, rồi quay sang trừng mắt với Trì Tâm. "Cô nghĩ cách giải quyết đi!" "Đau! Nhẹ thôi!" Úc Tương rên rỉ, chỉ tay về phía cửa nhà thờ.

 

"Chẳng phải chỗ đó để trốn sao!"

 

Trì Tâm bất đắc dĩ dừng xe, kéo Cảnh Tu Bạch xuống rồi thu hồi cả hai chiếc mô tô vào không gian lưu trữ cá nhân. Rút s.ú.n.g ra, cô đứng nấp bên cửa, ra hiệu cho Cảnh Tu Bạch mở cửa.

 

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

 

Bên trong hoàn toàn yên lặng, không có dấu hiệu của người sống, cũng không có bóng dáng thây ma nào.

 

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua những ô kính màu rạn nứt, chiếu xuống bức tượng Chúa chịu nạn. Bụi bay lơ lửng trong không khí, hòa với cảnh đổ nát và m.á.u khô vương vãi khắp các bức tường.

 

Phía dưới bức tượng Chúa, một cây đàn piano cũ kỹ nằm nghiêng đổ. Trên trần nhà, hình ảnh Đức mẹ hiện lên với đôi mắt đầy sự xót thương.

 

Khung cảnh này vừa bình yên một cách lạ thường, vừa ghê rợn đến thấu xương.

 

Cánh cửa lớn phía sau Trì Tâm khép lại vang dội, tiếng động vang vọng khắp không gian tĩnh mịch.

 

Thị trấn nhỏ, nhà thờ cũng không lớn, từ bên trong có thể bao quát toàn bộ khung cảnh.

 

Những chiếc ghế gỗ nghiêng ngả trên nền đất lạnh lẽo, vết m.á.u khô màu nâu sẫm loang lổ khắp nơi. Dù không trực tiếp chứng kiến, cảnh tượng này cũng gợi lên hình ảnh về một trận chiến sinh tử khốc liệt từng nổ ra tại đây.

 

Trì Tâm lặng nhìn xung quanh, cố gắng tưởng tượng về những con người từng đứng đây, chứng kiến thế giới quen thuộc bị xé toạc bởi địa ngục trần gian.

 

Có thể đó là một buổi sáng Chủ nhật yên ả, họ tụ tập trong nhà thờ, cầu nguyện cho một cuộc sống hạnh phúc. Có lẽ, ai đó đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, chờ được rửa tội trong một thế giới không còn tồn tại.

 

"Tín ngưỡng Hodu. Ở đây không nhiều người theo đạo này. Đi về phía Tây sẽ là tín đồ của giáo phái Ares." Cảnh Tu Bạch quét mắt xung quanh, đôi mắt sắc sảo nói: "Sạch sẽ."

 

Cái "sạch sẽ" của anh có nghĩa là nơi này không còn bóng thây ma nào ẩn nấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Vậy chúng ta làm gì? Đợi lũ thây ma tản đi à?" Úc Tương hỏi, giọng sốt ruột.

 

Tiếng gào rú bên ngoài cửa dày đặc, nhưng âm thanh bị chặn lại bởi cánh cửa kiên cố, thể hiện rõ mức độ an toàn đáng kinh ngạc của nhà thờ.

 

"Trừ khi chúng biết bay, không thì không thể—"

 

"Anh im ngay!"

 

Trì Tâm cùng những người khác lập tức ngắt lời Úc Tương khi anh ta vừa mở miệng.

 

Úc Tương bị giật mình, rụt cổ lại, làm động tác kéo khóa miệng đầy oan ức.

 

"Anh bớt nói đi, nhà tiên tri đại tài!" Khương Từ Quân ôm trán, mặt mày mệt mỏi. "Không nói chẳng ai bảo anh câm đâu."

 

Úc Tương tỏ vẻ đáng thương, rụt rè tiếp cận Trì Tâm. Cô nhíu mày, lùi lại chỗ khác, để mặc anh ta hụt hẫng.

 

"Thật sự không vào được sao?" Cô hỏi Cảnh Tu Bạch.

 

"Dù Úc Tương có luyên thuyên đến mấy, thì đúng là không thể tiến vào." Anh ta nhặt lên một vỏ hộp khẩu phần đã dùng hết, ánh mắt lạnh lùng nhận xét. "Nơi này từng là chỗ trú ẩn tạm thời. An toàn được đảm bảo."

 

Trì Tâm nhìn quanh, thấy nhiều vỏ hộp khẩu phần và túi bao bì rải rác khắp nơi.

 

"Nếu không vào được, vậy chúng ta nghỉ ngơi đi." Úc Tương nói, chắp hai chiếc ghế lại thành giường, nằm dài thoải mái: "Đã lâu lắm rồi mới được nghỉ ngơi trong một không gian kín đáo, cảm giác này thật hiếm có."

 

Những lời nói của anh ta tiếp tục nhận về ánh mắt ngao ngán từ những người còn lại.

 

Tuy nhiên, đã quen với sự “thiếu nghiêm túc” của Úc Tương, không ai buồn bận tâm đến anh ta nữa. Mỗi người bắt đầu phân tán ra khám xét nhà thờ.

 

Trì Tâm thấy Khương Từ Quân lau đi vết bẩn trên tượng Chúa.

 

"Cô tin vào tín ngưỡng Hodu sao?" Trì Tâm nheo mắt nhìn ánh sáng le lói xuyên qua ô cửa sổ vỡ, hỏi.

 

"Không." Khương Từ Quân mỉm cười lắc đầu. "Mẹ tôi từng nói, những vị thần dù hiện hữu hay chỉ là huyền thoại, đều có thể lắng nghe lời nguyện cầu của con người. Tôi chỉ muốn nếu Ngài thực sự nhìn thấy, thì hãy nhìn thấu đáo hơn một chút thôi."