Trì Tâm nheo mắt, trầm giọng hỏi người đứng cạnh: "Đó là một chiếc lồng, phải không?" Sau những sự kiện ở Căn cứ Long Đằng, cô đặc biệt nhạy cảm với hình ảnh những sinh vật bị nhốt trong lồng, gợi nhớ đến cảnh con người bị cầm tù.
Dù biết bên trong có thể là một loài thú, cảnh tượng này vẫn khiến cô khó chịu không yên. Cô thầm nhắc nhở bản thân rằng không thể cứu vớt mọi sinh linh chịu bất công. Phải tự kiềm chế.
"Có thể lắm." Cảnh Tu Bạch khẽ đáp.
Trì Tâm đứng yên tại chỗ, nhìn Lão Đao mắng chửi, chỉ huy mọi người nâng chiếc lồng lên lần nữa mà không hề nhúc nhích.
Chỉ đến khi một lượt thang máy khác lên đến nơi, họ mới bước vào. Không gian kín mít bên trong phảng phất mùi hóa chất nồng.
Trước cửa khách sạn, năm chiếc xe địa hình giống nhau xếp thành hàng ngay ngắn.
Lão Đao đích thân dùng dây thừng chuyên dụng cố định chiếc lồng lên nóc một chiếc xe địa hình. Ông chủ Lâm đứng gần đó, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh khi nhìn thấy nhóm họ bước ra.
"Dạo này không chạy lung tung chứ?" Hắn hỏi với vẻ thờ ơ.
Trì Tâm bày ra biểu cảm vô tội nhất của mình, cùng các thành viên khác lắc đầu đồng thanh.
"Vậy thì tốt." Ông chủ Lâm gật đầu. "Dạo này động vật hoang dã rất nguy hiểm, nhất là ở khu vực hoang mạc. Cẩn thận vẫn hơn."
"Cảm ơn Ông chủ Lâm đã nhắc nhở." Úc Tương cười tươi: "Những kẻ yếu ớt như chúng tôi chỉ biết trông cậy vào ông chủ. Ông đã dặn dò không được ra ngoài, làm sao chúng tôi dám làm trái lời?"
Nghe vậy, Trì Tâm chợt suy nghĩ miên man về những loài động vật biến dị có thể đã xuất hiện trong vùng.
Cô khẽ kéo vạt áo Cảnh Tu Bạch, thì thầm hỏi:
"Trước đây ở đây có những loài gì?"
"Các loại côn trùng độc." Anh đáp.
Biểu cảm trên mặt Trì Tâm thoáng cứng lại.
Côn... trùng?
Chiếc xe máy mà họ từng hứa cho Ba Lặc Thác làm phần thưởng vẫn còn đỗ trước khách sạn, bởi lẽ sau đó Ba Lặc Thác không còn dám nhận.
Khi Úc Tương định đẩy chiếc xe máy của họ, Ông chủ Lâm đột ngột cất tiếng:
"Lần này các cậu đi cùng tôi, đi xe máy sẽ chậm hơn. Tôi phân cho các cậu một chiếc xe, để di chuyển nhanh hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời hắn nghe có vẻ hợp lý, nhưng thực chất lại tước đoạt phương tiện di chuyển độc lập duy nhất của họ.
Trong vùng hoang mạc mênh m.ô.n.g này, không có phương tiện di chuyển đồng nghĩa với việc mất đi đường sống.
Cảnh Tu Bạch vẫn giữ vẻ mặt không chút cảm xúc: "Cảm ơn Ông chủ Lâm."
Hắn phất tay, nhưng sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Hắn vội rút ra một chiếc khăn tay trắng tinh, che miệng ho dữ dội.
Khi bỏ khăn xuống, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
Bất cứ ai nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra sức khỏe của Ông chủ Lâm đang có vấn đề nghiêm trọng. Ông chủ Lâm leo lên chiếc xe dẫn đầu đoàn. Theo chỉ dẫn, Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch cũng lần lượt lên một chiếc xe khác.
Khi Khương Từ Quân định ngồi cùng xe với họ, một tên thuộc hạ cao lớn lập tức giơ tay chặn lại.
"Ông chủ dặn, mời bốn vị chia ra ngồi hai xe."
Khương Từ Quân nhìn Trì Tâm trong xe: “QAQ”
Trì Tâm mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên: "Từ Quân phải chăm sóc tốt cho Úc Tương nhé."
Úc Tương vừa thay đổi sắc mặt, vừa liếc Khương Từ Quân bằng ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
Trì Tâm nhìn họ lên chiếc xe phía sau, rồi quay đầu trao đổi ánh mắt với Cảnh Tu Bạch.
Mèo Dịch Truyện
"Bị chia tách rồi." Cô dùng khẩu hình miệng.
Cảnh Tu Bạch khẽ gật đầu: "Hãy cẩn thận."
Không cần anh nhắc, Trì Tâm đã như một con thú nhỏ, lông toàn thân dựng đứng. Tuy mặt cô không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt đã thầm cảnh giác với hai "vệ sĩ" ngồi phía trước.
Trong bầu không khí kỳ quái này, đoàn xe bắt đầu lăn bánh.
Bóng dáng của thành cổ dần khuất xa phía sau, nhường chỗ cho một vùng hoang mạc bao la trải dài trước mắt. Chiếc xe địa hình xóc nảy trên con đường gồ ghê, Trì Tâm khẽ quay đầu bắt gặp ánh mắt của Cảnh Tu Bạch.
Gương mặt anh thoáng lộ vẻ nhẹ nhõm, như thể vừa trút được một gánh nặng nào đó.
Cô không nhịn được, ngoảnh mặt ra cửa sổ, khẽ bật cười.