Không rõ Cảnh Tu Bạch có nhìn thấy không, nhưng cô không quan tâm.
Theo lời lão Đao, hành trình từ Ô Thị đến "chợ" sẽ mất khoảng ba ngày nếu không có máy bay.
Trì Tâm chăm chú nhìn khung cảnh đon điệu bên ngoài cửa sổ, đôi mắt dần mỏi mệt.
Cô nhắm mắt tựa vào cửa kính, để ý thức mình trôi dạt vào cõi mơ màng.
Trong giấc mơ, một bóng dáng mờ ảo hiện lên, làn da xanh tái, đôi môi đỏ thắm.
Lâu Thần. "Lâu Thần?" Trì Tâm ngập ngừng gọI.
Chàng trai không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Đột nhiên, tròng mắt trắng của anh ta chuyển sang đỏ rực như máu, tỏa ra nỗi đau đớn và thù hận mãnh liệt, tựa như những con rắn độc siết chặt cổ cô.
Cảm giác ngạt thở chưa từng có ập đến, Trì Tâm theo bản năng đưa tay lên cố gỡ thứ vô hình đang siết lấy cổ mình.
Giọng nói ma quái của Lâu Thần vang lên như vọng lại từ địa ngục:
Mèo Dịch Truyện
"Cuối cùng, cô cũng đến nơi này."
"Cô và tôi đều đã bò ra từ địa ngục sâu thẳm, sao cô lại muốn vén tấm màn đó lên để tôi lại phải đối diện với những sự thật ghê tởm này?”
“Trì Tâm, cô thật sự nghĩ mình là cứu thế chủ sao? Cô lấy sức mạnh từ quỷ dữ, nhưng lại muốn phản kháng các vị thần? Cô sai rồi, sai rồi, sai rồi..."
Từ "sai rồi" cứ lặp đi lặp lại, vang vọng trong đầu Trì Tâm, khiến cô tức đến mức muốn nắm cổ cái bóng này mà đánh cho một trận.
"Sai cái quái gì!"
Không kìm được, Trì Tâm bật ra một câu chửi đầy phẫn nộ.
Lạ lùng thay, ngay sau khi cô hét lên, lực siết trên cổ cô chững lại, rồi từ từ biến mất.
Cô choàng mở mắt. Chiếc xe địa hình vẫn đang rung lắc trên con đường không bằng phẳng.
Trì Tâm nhận ra mình đã quay về thực tại.
Vẫn còn vương lại chút khó chịu từ giấc mơ, cô ngồi thẳng dậy, xoay cổ và tay để thư giãn.
Rắc rắc. Tiếng khớp xương vang lên rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai gã ngôi phía trước lập tức nhìn lên gương chiếu hậu trong xe, ánh mắt họ gặp đúng gương mặt lạnh tanh của Trì Tâm.
Cô vẫn đang nghiêm túc xoay cổ và tay, khí chất toát ra khiến người ta liên tưởng đến một chiến binh kỳ cựu. Trì Tâm: ...
Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của họ qua gương, cô nhanh chóng đổi thái độ. Cô ôm lấy cổ mình, quay sang Cảnh Tu Bạch, giọng nói lập tức mềm mại hẳn:
"Anh Cảnh, cổ em bị vẹo khi ngủ rồi..."
Cảnh Tu Bạch: ...
Cảm giác như vừa có một loạt da gà rơi lộp độp xuống xe, khó ai biết chúng thuộc về ai.
Trước mặt những người khác, Cảnh Tu Bạch không thể làm ngơ, đành cứng nhắc đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa cổ cho Trì Tâm một cái, rồi rụt tay lại nhanh như bị bỏng.
Trì Tâm: ? Thôi được, tôi biết lòng anh chỉ hướng về nữ chính.
Trì Tâm bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa số. Cô không nhận ra rằng từ tai đến cổ, mặt Cảnh Tu Bạch đã đỏ rực cả lên.
Hai gã ngồi phía trước nhìn nhau, rồi lại im lặng quay về quan sát con đường.
Trì Tâm nhìn vào đường chân trời gồ ghề của hoang mạc, ánh mắt trở nên sắc bén.
Những lời của Lâu Thần, thay vì khiến cô d.a.o động, lại càng củng cố quyết tâm của cô tiến đến "chợ".
Bất kể điều gì đang chờ phía trước, cô biết mình đang tiến gần hơn đến âm mưu của những kê đứng sau.
Không có gì đáng sợ. Cô tự nhủ.
Chẳng lẽ cô muốn sống cả đời trong bóng tối của sự sợ hãi, luôn phải dè chừng những mũi tên tẩm độc không biết sẽ lao đến từ đâu?
Hiện tại cô đã hiểu rõ, sự tồn tại của mình là cái gai trong mắt mọi phe phái. Thay vì để nỗi lo sợ dày vò, chỉ bằng cược tất cả một lần, đổi lấy sự an ổn lâu dài.
Quyết tâm đang sục sôi, cô bỗng cảm nhận một luồng nguy hiểm dâng lên, như một mũi kim nhọn đ.â.m thủng lớp bong bóng trong tâm trí.
Hệ thống cảnh báo trong cô lập tức được kích hoạt. Có thứ gì đó.
Nhưng là gì?
Trì Tâm lập tức nhìn ra ngoài qua hai bên cửa sổ xe, mắt quét khắp đường chân trời xa tít, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào.