Nếu một con kên kên bình thường dài khoảng một mét, thì con đang túm lấy họ này to bằng một tòa nhà hai đến ba tầng.
Chiếc mỏ khổng lồ của nó há ra, phát ra tiếng kêu chói tai vang vọng khắp không gian: "A——!" Nhìn xuống dưới, Trì Tâm thấy hoang mạc bị chia thành từng mảng màu sắc như bảng pha màu khổng lồ, hoàn toàn không còn dấu vết con người.
Làm gì bây giò?
Nếu g.i.ế.c c.h.ế.t con kền kền này, họ phải làm sao để hạ cánh mà không bị phát hiện? Trì Tâm bứt rứt đến mức như muốn trọc đầu. Còn con kền kền, không biết do mắt quá to hay tầm nhìn quá kém, mãi lúc này mới phát hiện cô đã thò đầu ra.
Nó phát ra tiếng kêu chói tai, vung mạnh chiếc mỏ, lao thẳng về phía cô.
Trì Tâm nhanh chóng rụt lại, thu mình trở vào trong xe.
"Nhắm vào cánh của nó. Đừng lo đến việc rơi xuống." Cảnh Tu Bạch nói ngắn gọn.
"Tôi đâu có mang dù nhảy đâu." Trì Tâm lẩm bẩm.
"Tin tôi."
Cả hai trao nhau ánh mắt, chỉ thấy trong đó là sự bình tĩnh và quyết tâm chiến đấu.
Họ đồng thời gật đầu, rồi chia nhau lao ra từ hai cửa số bên.
Trì Tâm rút khẩu Desert Eagle giấu trong thắt lưng. Ngay khi thò người ra, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh. Cô nâng súng, nhắm thẳng vào đôi cánh khổng lồ đang che cả bầu trời, và bắt đầu khai hỏa.
Dù lông của con kên kền rất dày và chắc, nhưng khi Trì Tâm liên tục b.ắ.n vào cùng một vị trí, từng viên đạn nối tiếp nhau xuyên qua lớp lông và da thịt.
Con kền kền gầm lên đau đớn.
Cảnh Tu Bạch cũng hành động. Anh vung tay, triệu hồi một lượng lớn phân tử nước từ các đám mây xung quanh, ngưng tụ thành một thanh kiếm băng sắc bén, đ.â.m thẳng vào lỗ hổng mà Trì Tâm vừa b.ắ.n xuyên qua.
"A——TI"
Chiếc xe rung lắc mạnh mẽ. Một bên cánh của con kền kền bị thương nặng, không thể tiếp tục giữ vững khi bay với trọng lượng nặng như vậy.
"Nó sẽ không ném chúng ta xuống thật chứ?" Trì Tâm hoảng hốt nhìn qua chân con kền kên về phía Cảnh Tu Bạch.
Cảnh Tu Bạch lắc đầu, miệng chỉ mấp máy ba từ: "Tin tôi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
---END---
Mèo Dịch Truyện
Đúng như dự đoán của anh, con kên kên không muốn bỏ con mồi quý giá của mình. Nó khổ sở đập cánh bị thương, từ từ hạ độ cao.
Dường như nó đang tìm nơi an toàn để ăn "bữa tiệc" của mình. Nhưng Trì Tâm tuyệt đối không để nó đạt được mục đích.
Cô bám chặt vào nóc xe, vận sức vào cơ bụng, khéo léo trườn lên trên. Dưới cơn gió rít dữ dội ở độ cao khủng khiếp, cô cất s.ú.n.g vào thắt lưng, rồi rút ra một con d.a.o găm sắc lạnh.
Cô cắn chặt chuôi d.a.o trong miệng, rồi giữa ánh mắt sửng sốt của Cảnh Tu Bạch, cô nắm lấy một túm lông của con kền kền và bắt đầu trèo lên.
So với thân hình khổng lồ của con kên kên, Trì Tâm trông như một con kiến nhỏ. Lông của nó vừa dày vừa bốc mùi, khiến cô gần như ngạt thở.
Không thể chịu thêm nữa.
Dồn hết sức lực, cô nhanh chóng trèo lên đến cổ con kền kền và ngồi vững trên đó.
Con kền kền gào thét, lắc mạnh cái đầu, cố hất cô xuống.
Trì Tâm bám chặt lấy cổ nó, rồi dồn lực đ.â.m mạnh con d.a.o găm vào cổ sinh vật khổng lồI
Con kền kên không thể phản kháng khi vẫn đang túm chặt chiếc xe, nó giận dữ đến phát cuồng. Nó dùng chiếc xe như vũ khí, vung mạnh để tấn công Trì Tâm.
HI Trì Tâm cúi người tránh, đồng thời vươn tay kéo Cảnh Tu Bạch ra khỏi cửa sổ xe.
Trong khi cả hai cố bám vào lông vũ để giữ thăng bằng, chiếc xe bị ném thẳng xuống từ độ cao kinh hoàng.
Khi nhìn chiếc xe vỡ vụn thành ngọn lửa dưới mặt đất, Trì Tâm nhếch môi, khuôn mặt thoáng hiện vẻ bất mãn.
Cô đ.â.m con d.a.o thêm một lần nữa vào vết thương cũ trên cổ con kêền kền, hét lớn:
"Tao ra lệnh cho mày — hạ xuống!"
Con kền kền có lẽ đã bị cô làm cho khiếp sợ. Nó cứng đờ trong giây lát, rồi nhanh chóng lao thẳng xuống phía mặt đất.
Qua lớp lông dày, Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch ẩn mình, không để lộ bóng dáng.