"Là vì 'hàng hóa' trong lồng sao?"
"Cô quen người đó sao?" Cảnh Tu Bạch hỏi.
Trì Tâm gật đầu, kể lại một cách ngắn gọn quá trình cô quen biết Vĩnh Ninh.
"Nếu là một người xa lạ thì thôi, nhưng đã là cậu ấy, tôi nhất định phải tìm hiểu xem bọn chúng định làm gì." Ký ức về chàng trai trẻ năm nào, người đã từng vượt qua mọi rào cản để đưa ra lời cảnh báo cho cô, lại ùa về trong tâm trí.
Thế nhưng khi nhìn lại gương mặt vặn vẹo, dữ tợn ẩn sâu trong chiếc lồng, cô chỉ biết thở dài đầy bất lực.
Úc Tương vỗ mạnh vào vai cô, nở nụ cười phóng khoáng: "Nếu là bạn của cô, vậy thì cứ cứu thôi.
Dù sao chúng ta cũng đã đi cùng một chuyến, không có gì phải vướng bận cả."
Mèo Dịch Truyện
"Chúng tôi sẽ giúp cô." Khương Từ Quân lên tiếng khẳng định.
Cảnh Tu Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Trì Tâm.
Trong đôi mắt anh, sự lạnh lẽo trống rỗng thường trực đã biến mất. Thay vào đó, là một cảm xúc sâu lắng, thăm thẳm, tựa như ánh sáng hiếm hoi len lỏi từ đáy vực sâu hun hút.
Cô luôn như thế.
Từ căn cứ Long Đằng đến giờ, cô luôn đặt sự sống của người khác lên trên bản thân. Với sức mạnh của mình, cô hoàn toàn có thể rời đi mà không bị ai kéo lại, nhưng cô vẫn chọn ở lại, chiến đấu trong hiểm nguy để cứu thêm nhiều người.
Cô đã trải qua sự tàn khốc của thế giới, nhưng bản thân lại luôn tỏa sáng.
Có lẽ, cô chính là ánh sáng.
"Không cần đâu." Trì Tâm ngạc nhiên nhìn họ."Chuyện này để tôi tự giải quyết là được."
"Đừng kháng cự nữa, chúng ta là người một nhà mà." Khương Từ Quân thân thiết ôm lấy cánh tay cô."Việc nguy hiểm như vậy, cô định tự làm sao?”
Nhìn những nụ cười ấm áp ấy, gương mặt căng thẳng của Trì Tâm dần thả lỏng. Cô bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Sau khi hứa với cả nhóm sẽ không tự ý hành động, Trì Tâm đợi đến khi đêm xuống, cẩn thận quan sát tình hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong bóng tối, cô nhận được tín hiệu ngón tay cái giơ lên từ xa của Úc Tương, rồi nhanh chóng lao đi.
Cô cần phải kiểm tra trước, liệu người trong lông có thực sự là Vĩnh Ninh, và cậu ấy đang ở trong tình trạng ra sao.
Trong khi nhân lực của ông chủ Lâm chưa được bổ sung, mọi người lại vừa trải qua một trận chiến, tỉnh thân kiệt quệ. Đêm nay là thời điểm thích hợp nhất để hành động. Chiếc lồng vẫn được phủ kín bằng tấm vải đen, nằm ở một góc, không có người canh gác. Có lẽ vì sự hiện diện của con bọ cạp, không ai dám lại gần.
Bên trong chiếc lồng yên lặng đến kỳ lạ, có thể do Vĩnh Ninh đã được tiêm thêm thuốc.
Nhẹ nhàng như một con mèo, Trì Tâm bước đi không một tiếng động trên nền cát. Cô lấn qua khu lều của ông chủ Lâm, tiến về phía chiếc lồng.
Khi cô vươn tay chạm vào tấm vải đen, đầu ngón tay khẽ khựng lại.
Cô hít sâu một hơi, rồi dứt khoát kéo một khe hở nhỏ. Trước mắt cô, là một sinh vật có hình dáng người, đang nằm bên trong chiếc lồng.
Hơi thở của Trì Tâm như nghẹn lại.
Đôi mắt cô mở lớn, ánh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang thở nặng nề trong lồng.
Là Vĩnh Ninh.
Khi ngủ, cậu trông bình yên hơn, các đường nét trên gương mặt rõ ràng, đủ để cô nhận ra cậu.
Nhưng quần áo của cậu đã rách nát, chỉ còn vài mảnh vải nhỏ xíu bám lại. Những phần da thịt lộ ra không còn là làn da bình thường, mà thay vào đó là lớp vảy màu đen ánh xanh dày đặc. Những vảy đó đã bò lên cổ, thậm chí cả gương mặt cậu cũng lốm đốm vài mảng.
Trông như một sinh vật lai cá.
Nhìn cậu, đôi mắt Trì Tâm ánh lên nỗi đau sâu sắc.
Cô muốn gọi cậu, nhưng nghĩ đến việc nếu cậu tỉnh dậy có thể sẽ gào thét khiến cả trại bị đánh thức, cô đành từ bỏ ý định.
Sau một cái nhìn cuối cùng, Trì Tâm xoay người định quay lại lêu.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô quay đi, Vĩnh Ninh dường như bị một sức mạnh thần bí đánh thức. Cậu mở bừng mắt, để lộ con ngươi màu xanh đen hỗn loạn, giống hệt màu vảy trên người. "Vĩnh Ninh?” Trì Tâm khựng lại, ôm chút hy vọng mong manh, khẽ gọi tên cậu.