Anh mặt trống rông của Vĩnh Ninh nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng kỳ lạ thay, cậu không hét lên ngay lập tức.
Trì Tâm vui mừng, cô bước thêm một bước, giọng nói đây mong đợi: "Vĩnh Ninh, cậu còn nhớ tôi không?
Tôi là..." Thế nhưng, khi giọng cô vừa vang lên lần nữa, gương mặt Vĩnh Ninh đột nhiên biến dạng, trở nên hung tợn.
Cậu nhe răng, miệng đầy những chiếc răng nhọn, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Ngay khi cậu có dấu hiệu lao về phía mình, Trì Tâm lập tức kéo mạnh tấm vải đen, che kín chiếc lồng.
"A——u——]"
Từ trong lồng, tiếng gào thét dài thảm thiết vang lên.
Khi ánh sáng từ các lầu bắt đầu sáng lên dần dần, Trì Tâm không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng quay lại lêu của mình.
"Là cậu ấy."
Đối diện những ánh mắt lo lắng của cả nhóm, Trì Tâm thì thâm trả lời.
Tất cả hy vọng mong manh trước đó đều tan biến như bong bóng vỡ.
Chưa đầy một buổi sáng sau, như thể thông tin đã được truyền về từ trước, nhóm viện trợ của ông chủ Lâm đã xuất hiện từ Ô Mỗ Nhĩ.
Từ trong đám đồng, Trì Tâm trông thấy Ba Lặc Thác.
Anh ta không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ lặng lẽ cúi đầu, giúp thuộc hạ buộc lại chiếc lồng chứa Vĩnh Ninh lên một chiếc xe địa hình mới.
Mèo Dịch Truyện
Ông chủ Lâm đặc biệt tiến đến, ánh mắt lướt qua Trì Tâm một cách nhanh chóng.
"Có thể tiếp tục xuất phát rồi. Chúng ta đã mất một ngày, thời gian vô cùng gấp rút."
Dù cố gắng không để lộ điều gì, cảm giác ông ta sợ Trì Tâm sẽ bỏ trốn vẫn không thể thoát khỏi sự nhạy bén của cô. Nhưng cô vẫn đóng vai một cô gái yếu đuối, chỉ cúi đầu nép sau lưng Cảnh Tu Bạch, không nói lời nào.
Cảnh Tu Bạch trả lời thản nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đương nhiên, mời ông chủ Lâm lên xe trước. Chúng tôi sẽ theo sau."
Ông chủ Lâm một lần nữa liếc nhìn Trì Tâm, gương mặt tái nhợt nở một nụ cười nho nhã:
"Vậy thì tốt."
Nhìn theo bóng lưng cao gầy của ông ta, Úc Tương nhổ nước bọt:
"Lão già, chắc chắn chẳng có ý đồ tốt lành gì."
Giống như trước, cả nhóm bị chia ra, ngồi trên hai chiếc xe khác nhau.
Hai ngày tiếp theo, Trì Tâm cố gắng tìm cơ hội để tiếp cận Vĩnh Ninh thêm một lần nữa. Nhưng với lực lượng canh gác tăng cường, cô không thể lại gần.
Đến chiều ngày thứ ba, khi mặt trời lặn chiếu rọi những ánh hoàng hôn đỏ rực, qua cửa sổ xe, Trì Tâm trông thấy một ốc đảo rộng lớn ở phía chân núi.
Đã đến "Chợ".
Trước khi tận mắt chứng kiến, Trì Tâm không thể tưởng tượng được rằng giữa vùng hoang mạc rộng lớn, cằn cỗi của Ô Thị lại tồn tại một ốc đảo phồn thịnh như thế.
---END---
Những rừng cây dương cổ thụ, xen lẫn sắc xanh ngọc bích và vàng kim, ôm trọn lấy khu vực "Chợ". Phía bên trong, những tòa tháp đất nung sừng sững cùng kiến trúc cổ xưa, tạo nên một thành phố mang vẻ đẹp huyền bí, như thể vượt thoát khỏi dòng thời gian. Nó gợi lên cảm giác một nền văn minh hàng thiên niên kỷ trước đã được tái tạo đến độ hoàn mỹ. Bất kỳ ai lần đầu đặt chân đến đều không khỏi kinh ngạc và trầm trồ trước vẻ đẹp hùng vĩ, đầy mê hoặc ấy.
Bên tai Trì Tâm, một tiếng hít thở khẽ khàng của Cảnh Tu Bạch vang lên. Rõ ràng, sự kỳ vĩ của "Chợ" cũng khiến anh không khỏi rung động.
Nhưng Cảnh Tu Bạch đang đóng vai một người từng ghé qua nơi này. Trì Tâm liền liếc anh một cái đầy cảnh cáo, ngầm nhắc anh chớ để lộ sơ hở.
Cảnh Tu Bạch nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm. Anh nhìn hai tên thuộc hạ ngồi phía trước và cất tiếng:
"Nếu là lần đầu đến đây, tuyệt đối đừng tùy tiện đi lung tung, rất dễ lạc vào những nơi không nên đặt chân tới."
Trì Tâm thoáng chốc ngẩn ra, nhưng sau quãng thời gian đồng hành, cô đã quá quen với cách anh dò xét tình hình. Cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, chờ đợi xem anh định dò hỏi điều gì.
Quả nhiên, kẻ ngồi ghế phụ lập tức lên tiếng:
"Nhìn cậu là biết đã từng đến đây rồi, nói chuyện rất am hiểu." Cảnh Tu Bạch khiêm tốn cười: "Không có gì, chỉ là lần trước tôi may mắn được người dẫn lối. Khi đó họ dặn không được gây mâu thuẫn trong thành, không biết giờ còn quy định đó không?”