Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 257



 

Ông chủ Lâm mỉm cười, không giải thích, chỉ xoay người đi tiếp.

 

“Trì Tâm, đi cùng tôi."

 

Giọng ông ta cất lên, ngắn gọn nhưng đầy hàm ý.

 

Trì Tâm đứng yên, không nhúc nhích.

 

Đối mặt với ánh mắt dò xét của ông chủ Lâm, cô khẽ nghiêng đầu, hỏi:

 

"Hàng hóa của ông vẫn chưa vào."

 

Vừa lúc đó, Lão Đao từ ngoài bước tới, nghe được câu hỏi liền thuận miệng trả lời: "Sao mọi việc phải để ông chủ tự làm? Hàng hóa đã được giao cho người phụ trách ở đây từ lâu rồi."

 

Một thoáng bất cẩn.

 

Trì Tâm cảm thấy trái tim như bị treo lơ lửng. Cô đã mất dấu Vĩnh Ninh, trong một thành phố rộng lớn như thế này, không biết phải tìm cậu ấy ở đâu.

 

"Cô quan tâm đến hàng hóa đó?" Ông chủ Lâm hỏi.

 

Trì Tâm chưa kịp trả lời, Cảnh Tu Bạch đã lên tiếng đúng lúc:

 

"Cô ấy chưa từng chứng kiến những giao dịch trong thị trường, chỉ tò mò thôi."

 

"Ồ?" Ông chủ Lâm khẽ nhẩm, giọng đầy ẩn ý."Rất nhanh thôi cô sẽ biết."

 

Không hiểu vì sao, câu nói này khiến Trì Tâm cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Không nói thêm gì, cô lằng lặng đi theo ông ta. Nhóm bốn người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, ai nấy đều ý thức được tình thế nguy hiểm.

 

Thành phố cổ bên trong trông có vẻ bình thường, hàng hóa bày bán cũng chỉ là những vật dụng thường thấy trước tận thế, nhưng số lượng phong phú hơn hẳn.

 

Trì Tâm đi ngang qua một sạp hàng, nhìn thấy những tờ giấy trắng treo thành hàng, trên đó ghi:

 

“Khu trung tâm căn cứ Q.” "Vị trí rìa căn cứ P.”

 

"Có thể chọn kiểu nhà."

 

Xung quanh, tiếng người mua bán náo nhiệt:

 

"Thứ rách nát thế này mà bán năm mươi gói mì? Đúng là mơ hão!”

 

"Dám mắng tôi? Để tôi gọi đội cảnh vệ tới xử lý!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Anh em, lần đầu tới đây, mua vũ khí ở đâu vậy?"

 

"Phải vào khu chợ trong. Nghe nói lần này có 'Hậu Nghệ' tham dự, chắc sẽ có nhiều s.ú.n.g tốt."

 

Dù đều là lần đầu đến đây, nhưng những lời nói dối trước đó buộc họ phải giả vờ như đã biết mọi chuyện, cố kìm nén tò mò. Chỉ có Trì Tâm là có thể thản nhiên bày ra vẻ mặt ngạc nhiên. Nhìn ba người còn lại ra về trầm tĩnh nhưng rõ ràng đang cố gắng kiềm chế, cô không khỏi mỉm cười.

 

Ông chủ Lâm không hề liếc mắt nhìn những thứ này, bước đi quen thuộc qua vài con phố, dừng lại trước một cửa hàng nằm ở góc khuất.

 

Trước khi bước vào, ông ta quay lại, nói ngắn gọn:

 

“Trì Tâm, đi cùng tôi."

 

Giọng điệu ông ta toát ra một sự nguy hiểm ngầm.

 

Trì Tâm nhướng mày, tiện tay kéo lấy cánh tay Cảnh Tu Bạch:

 

"Còn họ thì sao?" Khu vực này không có ánh đèn rực rỡ như những con phố chính. Ông chủ Lâm với trang phục đen cùng đôi mắt đen sâu thẳm, đứng trước một cửa hàng mờ tối, như hòa vào bóng tối xung quanh.

 

Lúc này, ông ta dường như không còn che giấu bản thân. Lớp mặt nạ nho nhã thường ngày rơi xuống, để lộ vẻ lạnh lùng, cứng rắn không cho phép cãi lại.

 

"Đưa Trì Tâm vào, những người khác giữ lại, theo dõi giờ giao dịch." Ông chủ Lâm ra lệnh.

 

Giao dịch? Giao dịch gì?

 

Trì Tâm thâm nghĩ, chuyện này rõ ràng không chỉ liên quan đến buổi đấu giá. Úc Tương giả vờ hoảng sợ, khuôn mặt đầy vẻ kịch tính:

 

"Ông chủ Lâm, ông định làm gì vậy?"

 

Ông chủ Lâm lạnh lùng đáp: "Tôi đã dốc công mang các người vào đây, giờ các người cũng nên trả lại chút gì đó rồi."

 

"Cần gì ông cứ nói, nhà tôi chắc vẫn lo được." Úc Tương gợi ý, cố tỏ ra vô tư.

 

Ánh mắt ông chủ Lâm thoáng qua trên người anh ta, mang theo một tia ý vị khó hiểu:

 

"Không cần phiền đến bố cậu. Cậu cũng có thể tự trả nợ mà."

Mèo Dịch Truyện

 

Ông ta quay sang Trì Tâm: "Trì Tâm, đi theo tôi. Đừng sợ, phía trước có thứ rất phù hợp với cô. Nhưng không thể đưa tất cả vào một lượt, cô cứ đi trước, lát nữa sẽ đưa bạn cô vào sau."

 

Lần đầu tiên ông chủ Lâm nói nhiều đến vậy.

 

Trì Tâm ngước nhìn Cảnh Tu Bạch, người mà cô đang nắm lấy tay áo. Đôi mắt đen trắng của anh ánh lên thứ cảm xúc phức tạp mà cô không kịp giải mã. Cô chỉ kịp dùng khẩu hình để nói: "Đi tìm cái lông."