Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 256



 

"Rút s.ú.n.g ra." Trì Tâm thừa hiểu ánh mắt của những kể này có ý nghĩa gì.

 

Nhưng mục tiêu lúc này của cô là trà trộn vào trong “chợ”, những suy tính nhỏ nhặt của bọn họ, cô không có thời gian bận tâm.

 

Cô cong môi cười nhạt, rút khẩu Desert Eagle từ đai đùi, đặt lên bàn kiểm tra vũ khí, gio hai tay chứng minh mình không còn gì đáng ngò, rồi nhấc chân định bước vào.

 

Nhưng một lần nữa, cô bị chặn lại.

 

Nhanh nhẹn lùi về sau một bước, Trì Tâm khiến bàn tay định chạm vào cô hụt mất.

 

Ánh mắt cô lạnh hẳn: "Tôi còn chỗ nào không đúng quy định sao?"

 

Tên kiểm tra nuốt khan, nở nụ cười khó đoán: "Ở đây."

 

Anh ta chỉ vào chiếc quần short của cô:

 

"Phụ nữ có thể giấu đồ trong đó. Cần cởi ra kiểm tra."

 

Lời anh ta vừa dứt, xung quanh vang lên những tiếng nuốt nước bọt rõ rệt.

 

Trì Tâm cảm nhận được luồng sát khí đột ngột bùng lên sau lưng, vội vàng giơ tay ra hiệu ngăn lại.

 

Cô liếc nhìn ông chủ Lâm. Ông ta trầm ngâm, không rời đi cũng không đứng ra can thiệp.

 

Trì Tâm bĩu môi, thầm mắng một câu.

 

Cô giấu tay ra sau, gương mặt nở nụ cười vô hại, hỏi bằng giọng ngây thơ:

 

"Đây là cách các anh đối xử với khách sao? Hay là anh chắc chắn rằng tôi không có gì đáng nghỉ? Đòi hỏi tham lam như vậy, có phải ngoài vũ khí của khách, anh còn từng "giữ lại vài thứ cho riêng mình, chưa giao nộp cho ông chủ của anh?"

 

Tên kiểm tra sững người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

 

Trì Tâm nở nụ cười ngây thơ:

 

"Nếu vậy, anh cứ nói muốn tìm gì, tôi sẽ tự nguyện giao nộp.”

 

Mèo Dịch Truyện

Sắc mặt nhân viên kiểm tra lập tức cứng đờ, giọng nói khô khốc:

 

"Qua đi."

 

Trì Tâm chớp mắt, như thể không nhận ra bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông chủ Lâm đứng phía trước nhìn cô đầy ẩn ý, giọng nói lấp lửng:

 

"Cô bé này giờ trông chẳng giống người từng khóc thét trên chiến trường nữa."

 

Trì Tâm cười gượng: "Ông chủ Lâm, có lẽ tôi khóc không phải vì chiến trường đâu."

 

Một con bọ cạp khổng lồ như thế, ai mà không sợ chứ? Lần đầu tiên tiếp xúc gân như vậy, Trì Tâm thấy mình đã rất can đảm rồi.

 

---END---

 

Ông chủ Lâm không đáp, chỉ quay người tiếp tục đi về phía trước.

 

Có lẽ nhờ màn "răn đe" của Trì Tâm, đến lượt Khương Từ Quân kiểm tra, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.

 

"Vừa rồi làm tớ sợ c.h.ế.t khiếp." Khương Từ Quân ghé sát Trì Tâm, hạ giọng nói.'Cô không thấy mặt anh Cảnh đâu, suýt nữa hỏng việc."

 

"Bình tĩnh đi." Trì Tâm vỗ nhẹ tay cô ấy, ngước mắt nhìn Cảnh Tu Bạch đang lạnh lùng bước tới. "Tới đây rồi, phải tự kiểm soát mình." Cảnh Tu Bạch nhìn Trì Tâm, ánh mắt thoáng bất lực.

 

Nhưng Trì Tâm chẳng để ý đến chuyện này, tiếp tục theo chân nhóm đi tới cửa kiểm tra tiếp theo.

 

Trì Tâm để ý những người đi trước lần lượt bước vào máy quét. Trên màn hình hiện lên ánh sáng màu xanh lục báo hiệu thông qua.

 

Đến lượt mình, cô làm theo, bước lên quét, ánh sáng màu xanh lục xuất hiện như mong đợi.

 

"Cái này kiểm tra gì vậy?" Khi cả nhóm đều đã vượt qua, Trì Tâm tò mò hỏi.

 

"Có vẻ là kiểm tra các chất hóa học hoặc thuốc." Cảnh Tu Bạch đáp, giọng hơi do dự."Tôi thoáng thấy màn hình hiển thị biểu đồ phân tích thành phần."

 

Quả nhiên, có người học hành giỏi đi cùng thật hữu ích. Trì Tâm không khỏi cảm thán trong lòng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn anh.

 

Ba cửa kiểm tra đã hoàn thành. Khi bước ra khỏi đường hầm, Trì Tâm có cảm giác như vừa đi qua cánh cổng thời gian hàng nghìn năm.

 

Hiện ra trước mắt là một khung cảnh chợ sâm uất, nhộn nhịp.

 

Thế giới bên ngoài dù thay đổi thế nào, nơi này dường như không bị ảnh hưởng. Các tòa tháp bùn cổ kính xếp chồng lên nhau, vẫn giữ nguyên lối sống thô sơ từ thời cổ đại. Ông chủ Lâm đứng chờ phía trước, nói với giọng lịch sự:

 

"Chào mừng đến với thị trường."

 

Khương Từ Quân nhìn quanh, ngạc nhiên thốt lên:

 

"Nơi này trông như một thành phố bình thường, chẳng có gì đáng sợ như lời đồn cả."