"Đúng, đúng thế." Leonid ngơ ngác, cố giằng ra.
"Buông tôi ra, không thì tôi mách đội trưởng đấy!" "Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi, đội trưởng sẽ còn muốn ôm cậu mà hôn đấy!" Trần Hành trừng mắt, giữ chặt cổ áo Leonid, thậm chí những giọt nước bọt còn b.ắ.n cả lên mặt anh ta.
"Cô gái đó trông thế nào?
Có phải tóc dài đen nhánh không?” Leonid bực mình, gạt tay đối phương khỏi cổ áo: "Ông nói gì vậy!?" "Trả lời tôi trước đã!" Leonid miễn cưỡng đáp: "Áo sơ mi, váy bó, giày cao gót, đeo kính. Không phải tóc dài, mà là tóc ngắn."
Trần Hành ngẩn người: "Tóc ngắn?"
Leonid không nói thêm, quay mặt đi không để ý đến ông ta nữa.
Trần Hành đứng đờ ra, cố gắng đối chiếu những đặc điểm vừa nghe được với hình ảnh nữ cao thủ mạnh mẽ như huyền thoại trong tâm trí mình, nhưng không cách nào trùng khớp.
"Có lẽ là nhận nhầm rồi." Ông ta thở dài, lẩm bẩm."Dù sao đất nước rộng lớn, có thêm một cô gái giỏi giang cũng chẳng lạ gì, chỉ tiếc là..."
Chưa kịp nói hết, một vị khách khác tiến đến xem các loại vũ khí.
Leonid giờ đây không dám xem thường bất kỳ người Hoa Quốc nào. Anh ta chỉnh lại thái độ, dựng tấm biển bị đổ nghiêng lên. Bóng dáng người b.ắ.n cung trên tấm biển đập vào mắt vị khách, khiến người đó kinh ngạc kêu lên:
"Hậu Nghệ!”
"Có gì thì nói, đừng la lối om sòm." Trần Hành bực bội đáp.
Dù thái độ của ông ta không tốt, khách hàng cũng không tỏ vẻ khó chịu mà gật đầu lia lịa, ánh mắt vừa kính sợ vừa thán phục. Sau đó, người này chọn mua một đống s.ú.n.g từ quầy.
Những khẩu s.ú.n.g mang thương hiệu Hậu Nghệ luôn được cam kết chất lượng hàng đầu, điều đó không ai dám nghi ngờ. Trần Hành không có thiện cảm với khu chợ này, càng không thích những kẻ mua hàng. Thấy khách đã mua gần hết, ông ta quay sang Leonid nói:
"Cũng đủ rồi, về thôi."
Những chuyện diễn ra sau lưng này, Trì Tâm hoàn toàn không hay biết.
Cô vẫn đang lang thang ở tầng một, cải trang thành một khách hàng bình thường, lặng lẽ dò tìm lối ra.
Con đường cô đã đi vào chắc chắn không thể quay lại, vì ai biết được A Đại và thuộc hạ có phái người canh gác giám sát cô hay không.
Bộ ngụy trang của cô chỉ phát huy hiệu quả trong bóng tối sâu dưới lòng đất, nhưng khi lên đến mặt đất tràn ngập ánh sáng, cô sẽ trở thành mục tiêu lộ liễu.
Không quen đường, Trì Tâm chỉ có thể quanh quẩn ở tầng một, cố gắng quan sát xem có vị khách nào chuẩn bị rời đi để thuận tiện bám theo.
Nhưng những người này dường như đã mê mẩn với không khí ở đây, bị sự kích thích cảm quan và đạo đức lấn át, trở nên mê muội và đắm chìm trong tội lỗi một cách bệnh hoạn.
Quay qua quay lại, Trì Tâm bất ngờ nhận ra mình lại trở về quầy hàng bán những bức tượng trắng.
Quan sát xung quanh không thấy ai để ý, cô dừng lại trước một bức tượng và cẩn thận quan sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quá thật, thật đến mức khiến cô cảm thấy bất an.
Từ biểu cảm dữ tợn trước khi c.h.ế.t đến dáng vẻ vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng, mọi thứ đều quá chỉ tiết để có thể tin rằng đây chỉ là tượng thạch cao bình thường.
Nếu chỉ là tượng thạch cao, sao lại được bán ở tầng ngầm này?
Chủ quây là một người đàn ông trung niên với gương mặt hiền lành, nụ cười khiến người ta nghĩ ngay đến hình ảnh một chú bác hàng xóm thân thiện trước tận thế.
Mèo Dịch Truyện
Thấy cô do dự, ông ta bước tới mỉm cười hỏi:
"Cô gái này, cô định mua một bức tượng về trưng bày ở nhà sao?"
Trì Tâm lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, trong đầu nhớ lại cách đối thoại của Cảnh Tu Bạch để suy nghĩ xem nên mở lời thế nào:
"Cái này của ông, trông cũng chẳng thật lắm đâu."
Sắc mặt của chủ quầy lập tức thay đổi: "Khách à, cô nói gì cũng được, nhưng đừng có mà bảo hàng của tôi không thật. Đây là hàng tôi tự tay làm, tận mắt chứng kiến người ta bị đổ dung nham lên mà chết. Tôi còn kiên nhẫn chờ đến khi m.á.u thịt bên trong mục nát hết, chỉ để lại lớp vỏ ngoài hoàn mỹ, sau đó đổ thạch cao vào để tạo thành tượng. Giờ mà tìm được ai chịu leo lên miệng núi lửa như tôi để lấy hàng thì hiếm lắm. Có vài tay dùng sắt nung làm qua loa, hàng của họ còn kém xa tôi!"
Gã biện minh với vẻ mặt đầy chân thành, cứ như đang cố chứng minh trái cây của mình là loại ngon nhất.
Nghe sự thật kinh khủng đó, Trì Tâm cắn chặt răng, suýt chút nữa không kìm được bàn tay đang siết chặt muốn đ.ấ.m nát mặt gã.
Nhưng cô đã kìm chế.
Cô hiểu rõ rằng, nếu ra tay ở đây, chẳng những không giải quyết được gì mà còn gây thêm rắc rối.
Nơi này đã thối nát tận gốc, ai cũng là kẻ g.i.ế.c người, ai cũng là ác quỹ. Giết kể này thì những kẻ khác thì sao?
Cô cảm giác từng kẽ răng mình lạnh toát, đối diện với những lời biện hộ và chào mời đầy ám ảnh của chủ quây, cô chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh, rồi quay lưng bỏ đi.
"Cô xem tượng này đi, tư thế đặc biệt lắm đấy. Cô ta c.h.ế.t trong lúc cố bảo vệ con mình mà... Ấy, khách ơi, sao đi rồi? Hàng của tôi là hàng chất lượng cao đó!"
Trì Tâm không ngoảnh lại, bỏ mặc gã đàn ông ở phía sau.
Ở thêm một giây nữa, cô sợ bản thân sẽ không kìm được mà nổ tung.
Khi cô định quay về đường cũ, bất chợt nghe thấy vài âm thanh quen thuộc từ đám đông.
"Tránh ral Tránh ral Mọi người nhường đường nào!”
Trì Tâm dừng bước, từ xa trông thấy Ba Lặc Thác đang đẩy một chiếc lông lớn quen thuộc tiến về phía trước.
Hướng đi của anh ta là đường dẫn đến đấu trường ở tầng hai.