Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 264



 

Cùng xuất hiện với Ba Lặc Thác là một người khiến Trì Tâm cảm thấy quen mắt, nhưng do ánh sáng quá mờ, cô chỉ có thể dựa vào dáng người để đoán. Dù sao cũng chỉ là một trong số thuộc hạ của ông chủ Lâm, những ngày qua gặp đi gặp lại, cảm giác quen quen cũng không có øì lạ.

 

Trì Tâm đưa tay chỉnh lại kính, chắc chắn lớp ngụy trang vẫn ổn. Cô ngẫm nghĩ một lúc, rồi lấy từ không gian ra một chiếc khẩu trang da màu đen và đeo lên mặt. Lớp da mỏng nhẹ vừa thoáng khí lại hoàn hảo ôm sát theo đường nét quai hàm, khiến khuôn mặt vốn dịu dàng của cô trở nên sắc sảo hơn hẳn.

 

Ánh mắt Trì Tâm điềm tĩnh, giả vờ vô tình lướt qua xung quanh, đáp trả những ánh mắt dò xét từ bóng tối. Sự kiêu ngạo và tự nhiên đến mức tuyệt đối của cô khiến những người đang âm thầm quan sát phải kìm nén ý đồ của mình.

 

Cô hiểu rằng, một người phụ nữ đơn độc như cô ở nơi này dừng lại quá lâu sẽ dễ gây chú ý. Sau khi cân nhắc, cô quyết định bước xuống tầng hai của khu đấu trường ngầm.

 

Đôi giày cao gót cô mang dưới chân thuộc kiểu dáng cổ điển của một nữ cường nhân nơi thương trường: gót nhọn, đế dày, vừa thời thượng lại sắc bén, đủ sức làm vũ khí khi cần. Kiểu giày này ở kiếp trước cô ít khi mang, vì phải đi lại nhẹ nhàng linh hoạt gần như là không tưởng. Nhưng nhờ thân thể hiện tại có khả năng cân bằng tuyệt vời, cô hoàn toàn làm chủ được, không lo bất kỳ sơ suất nào.

 

Có lẽ vì sự hồi hộp lạ thường khi "gần quê hương" mà suy nghĩ của cô bắt đầu lan man. Đến cuối cùng, cô hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào tầng hai.

 

Tiếng người huyên náo lập tức bao trùm lấy cô. Trì Tâm đảo mắt một vòng, tận dụng thị lực xuất sắc để quan sát. Cô thấy chiếc lồng sắt đã được chuyển xuống tầng thấp nhất của đấu trường, Ba Lặc Thác đang bàn bạc điều gì đó với người dẫn chương trình.

 

Lúc này trong lồng chỉ còn lại con nửa gấu. Tình trạng của nó trông rất tệ, rõ ràng tỉnh thần sa sút hơn nhiều so với lần trước Trì Tâm nhìn thấy. Bộ lông trên người có vài vết thương sâu, rõ ràng đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy được. Tiếng ồn xung quanh làm nó bồn chồn, nhưng sức lực yếu ớt khiến nó chỉ nhấc mí mắt lên, rồi chẳng động đậy gì thêm.

 

Bên ngoài lồng, một người có vẻ là chủ nhân của nó đang lớn tiếng quát tháo, dù nghe không rõ lời nhưng nhìn vẻ mặt cũng đoán được chẳng phải điều gì tốt đẹp.

 

Còn con nửa dê từng giao chiến với nó, không biết thua trận hay đã đi đâu mất, và dường như chẳng ai quan tâm đến số phận của nó.

 

Trì Tâm bất giác dâng lên một dự cảm chẳng lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hiện tại là thời gian nghỉ giữa trận, nhưng khán giả vẫn không ngừng la ó, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm xuống đấu trường, vừa chửi rủa vừa yêu cầu bắt đầu ngay trận tiếp theo.

 

Người dẫn chương trình tỏ ra hơi sốt ruột, sau vài câu trao đổi ngắn với Ba Lặc Thác, anh ta nhanh chóng chạy về phía lồng sắt.

 

Không ai dám chắc con nửa thú trong lồng còn giữ được chút lý trí nào của con người, nên sự cẩn thận này cũng không có gì lạ. Người dẫn chương trình đứng thẳng, chỉnh giọng nói qua chiếc micro, âm thanh vang dội khắp đấu trường qua hệ thống loa gắn trên trần.

 

"Rất xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi lâu!”

 

Người đàn ông đứng gần Trì Tâm nhổ nước bọt xuống sàn, giọng gằn lên đầy thô lỗ.

 

"Mau bắt đầu đi, còn lề mề nữa thì trả tiền đây!"

 

Mèo Dịch Truyện

Trì Tâm lùi sang một bên, tiếp tục quan sát tình hình bên trong đấu trường.

 

Người dẫn chương trình cười xòa, tiếp tục nói: "Vừa rồi thuộc hạ của ông chủ Lâm đã đưa ra một ý kiến rất hay. Hôm nay, chúng ta sẽ chơi thứ gì đó kích thích hơn — thế nào, có thích không?!”

 

Khán đài bùng nổ trong tiếng reo hò phấn khích.

 

"Thế này nhé." Anh ta nhấn giọng đầy kích động: "Từ giờ trở đi, bất kỳ ông chủ nào giành được chiến thắng trên sàn đấu cũng sẽ được tiến lên một hàng ghế trong buổi đấu giá! Thắng liên tiếp càng nhiều trận thì ghế càng gần! Muốn ngồi ngay bên cạnh đấu giá viên cũng không phải chuyện không thể! — Thế nào? Có kích thích không? Có dám cược không?!”