Khi người dẫn chương trình hỏi thêm một lần nữa, khán phòng chợt chìm vào một sự im lặng kỳ lạ. Ai nấy đều đang cân nhắc xem liệu có ai đủ can đảm làm "kẻ săn cá" tiếp theo hay không.
Không một ai nhận ra, một bóng dáng thon gọn, đầy khí chất lặng lẽ rẽ lối, tiến thẳng vào trung tâm đấu trường.
"Không còn ông chủ nào muốn thách đấu sao? Thật sự không ai muốn à? Nếu không có ai, vị trí hàng ghế đầu sẽ thuộc về ông chủ Lâm. Tôi sẽ hỏi lần cuối cùng—"
"Tôi." Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa băng tuyết, xuyên qua hệ thống micro, vang vọng khắp khán phòng, buộc tất cả phải ngừng lại.
Không chỉ người dẫn chương trình, mà toàn bộ khán giả đều ngây người.
Một người phụ nữ trong bộ vest cắt may tinh xảo, bước trên đôi giày cao gót mười phân, xuất hiện trước mắt họ. Dù đeo khẩu trang và kính che mặt, khí chất mạnh mẽ, không thể che giấu, tỏa ra một áp lực vô hình.
Trên tay cô là một thanh trường đao đen tuyền, vỏ bọc còn nguyên. Thanh đao và cô dường như hòa thành một, sắc lạnh đến rợn người.
Cô đứng thẳng giữa đấu trường, giọng nói bình thản vang lên:
"Theo như các người vừa nói, không phải chỉ nửa người thú mới có thể lên sàn, đúng không?"
Nguồn gốc của "chợ", không một ai trong số những người có mặt hôm nay có thể nói chính xác.
Mèo Dịch Truyện
Chỉ biết rằng, sau khi tận thế bùng nổ, những tội ác từng bị chôn vùi trong bóng tối giờ đây lại bùng phát công khai như một lẽ đương nhiên, và còn phát triển rực rỡ hơn cả trước thảm họa.
Nơi này có một trật tự hoàn chỉnh, không sợ sự xâm nhập của thây ma. Với một số người, nó chẳng khác gì một “thiên đường trụy lạc, tách biệt.”
Sự tồn tại của đấu trường chính là nơi duy nhất trong thế giới tàn khốc này mà họ có thể trải nghiệm cảm giác làm "Thượng đế." Tại đây, họ được toàn quyền thao túng sinh tử của người khác, thưởng thức cảnh những nửa người thú bị ép buộc phải chiến đấu đẫm máu. Cảm giác phấn khích khi nghĩ rằng "may mà không phải mình" đủ sức nghiền nát chút lương tri còn sót lại của họ.
Khi đối mặt với thây ma, tất cả đều bình đẳng. Nhưng ở đây, con người có thể không bình đẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không, trong mắt họ, những kẻ bị biến đổi bởi thuốc đã không còn là con người, mà chỉ là những món đồ chơi chẳng khác gì gà đá hay chó đấu. Do đó, khi một “con người" — hơn nữa còn là một mỹ nhân tuyệt sắc bước vào nơi chỉ dành cho thú vật này, phần lớn mọi người đều sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Người dẫn chương trình ngẩn người, chớp chớp mắt nhìn cô gái che mặt đang xắn tay áo sơ mi trắng, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, trông như thực sự có ý định bước vào trận đấu. Anh ta gượng gạo cười vài tiếng.
Không nhìn Trì Tâm thêm, người dẫn chương trình quay về phía khán giả đang hiếm khi yên tĩnh:
"Các ông chủ, các vị ông chủ, mỹ nhân này là của ai lạc mất rồi? Nhanh chóng dẫn cô ấy về đi, nếu không lát nữa điều các vị nhìn thấy e rằng không phải một cô gái hoàn chỉnh nữa đâu—"
Lời của anh ta chưa dứt, khán đài đã dần sôi động trở lại. Có người bật cười hiểu ý, nhưng phần lớn khi nhìn thấy một mỹ nhân tỉnh xảo như vậy chủ động tham gia vào trận chiến thì càng la hét hưng phấn hơn:
"Cô ta tự nguyện đấy! Để cô ta lên! Để cô ta lên!"
"Lên đi! Xé xác cô tal”
Tất nhiên, cũng có những lời thô tục và chế nhạo:
"Mỹ nhân thì đấu cái gì, lại đây để ông cho thử một trận (bíp ——]!"
Nghe thấy những tiếng hô hào, Trì Tâm khẽ nheo mắt.
Cô nhìn Vĩnh Ninh đang bị siết cổ đến mức gân như nghẹt thở, sau đó quay lại nhìn người dẫn chương trình và nói:
"Tôi chính là chủ nhân của chính mình. Tôi muốn tham gia trận đấu. Sao hả? Lời các người nói trong đấu trường này đều chỉ là lời thừa à?"
Nghe cô nói vậy, người dẫn chương trình nhếch mép, ánh mắt đánh giá trên người cô đầy ẩn ý. Anh ta không nói gì thêm, chỉ mở cửa lồng của đấu trường.
Dù không nói ra, sự khinh miệt và thái độ chờ xem trò vui của anh ta thể hiện rõ, chẳng hề che giấu.