Có lẽ trong lòng anh ta, Trì Tâm đã không khác gì người chết.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng reo hò và la hét từ khán đài gân như lật tung trần nhà.
"Lên đi!
Lên đi!!!" “Đánh!
Đánh c.h.ế.t cô tal" "Mẹ nó, mỹ nhân có dáng người đẹp như vậy mà cũng dám đến đây tìm cái chết."
"Chắc cô ta được ông chủ nào đó bảo vệ kỹ quá nên mới không biết trời cao đất dày."
Những tiếng nói hỗn loạn tràn vào tai Trì Tâm, nhưng cô chỉ bình tĩnh thở ra, bước lên bậc thang dẫn đến đấu trường.
Kengl
Cửa lồng nặng nề khép lại sau lưng cô.
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm nheo mắt nhìn Vĩnh Ninh, lúc này cũng được thả ra.
Sân đấu rất lớn. Từ tầng trên nhìn xuống, nó trông nhỏ hơn vì sự sắp xếp dày đặc của khán đài. Nhưng khi chính cô đứng đây, mới nhận ra khung cảnh này thật rộng rãi.
Viền sân đấu được bao quanh bởi những thanh chắn sắt thô kệch. Ánh sáng duy nhất từ trên cao đổ xuống bao trùm toàn bộ sân, nhấn chìm khán đài trong bóng tối, ngoài tiếng hò hét cuồng loạn thì chẳng còn gì.
Như thể thế giới này chỉ còn lại cô và Vĩnh Ninh.
Khi Trì Tâm bước vào, tiếng la hét càng thêm điên cuồng.
Hai sinh vật khác biệt, nhưng đều xinh đẹp, đối mặt nhau trong sân đấu. Hình ảnh này như đổ thêm dầu vào ngọn lửa phấn khích của khán giả.
Trì Tâm vẫn chưa hành động ngay.
Lúc này, Vĩnh Ninh đã tiến hóa hoàn chỉnh hơn trước. Cô chưa thể đánh giá sức mạnh của cậu, nhưng trong lòng vẫn còn chút hy vọng mong manh rằng cậu sẽ nhận ra mình.
Cô chưa rút đao, cẩn thận tiến một bước nhỏ bằng đôi giày cao gót.
Cạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng động nhỏ vang lên, nhưng trong bầu không khí căng thẳng, nó lại cực kỳ rõ ràng. Tiếng hò hét trên khán đài lập tức im bặt.
Mọi người đều nín thở, chờ đợi khoảnh khắc mỹ nhân bị xé nát.
Trì Tâm cẩn thận lên tiếng thử:
"Vĩnh..."
Lời nói của cô bị cắt ngang.
Không biết vì sự yên tĩnh bất ngờ làm người cá trở nên kích động, hay tiếng của cô kích thích cậu, mà Vĩnh Ninh, người vừa chăm chú nhìn cô, bất ngờ toàn thân bùng nổ. Cả vảy và mang đều dựng đứng lên như mũi tên.
Trì Tâm cảm thấy tim mình chùng xuống. Không kịp nghĩ nhiều, bản năng chiến đấu khiến cô ngay lập tức bật lùi, thu bụng, cúi người, cơ thể gần như uốn thành hình vòng cungl
Ánh sáng trắng sắc bén từ trần nhà đ.â.m vào mắt Trì Tâm. Chưa kịp thích nghi, cô đã thấy móng vuốt đen sắc nhọn của người cá chĩa tới.
Một cú đánh hụt khiến người cá càng thêm phẫn nộ, phát ra một tiếng thét chói tai. Ngay sau đó, cậu gập các ngón tay lại, móng vuốt sắc bén lao thẳng về phía mắt Trì Tâm! Không còn lựa chọn nào khác, cô bất ngờ quỳ mạnh xuống sàn, đầu gập sâu, cơ thể gần như áp sát mặt đất. Nhân lúc đó, tay cầm đao của cô đẩy mạnh về phía bụng người cá.
Keng.
Thanh đao ló ra khỏi vỏ một đoạn ngắn, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, nhắm thẳng vào phần bụng dưới của người cá.
"ƯmÏl”
Bụng dưới, nơi kết nối giữa phần người và phần đuôi cá, là điểm yếu nhất của người cá. Dù Trì Tâm không có ý làm cậu bị thương, nhưng sức mạnh và lực đẩy từ cú đ.â.m vẫn đủ khiến người cá ngã xuống, cơ thể trượt dài trên mặt đất.
Trì Tâm vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Thanh đao trên tay đã được thu về, thân hình mềm mại của cô phô bày một đường cong hoàn hảo.
Chỉ với một cú đánh, cô đã khiến người cá — kẻ vừa hạ gục liên tiếp năm nửa người thú — phải lùi bước.
Trì Tâm từ từ đứng thẳng dậy, chiếc kính cô đeo lúc nãy đã bị văng khỏi mặt. Nửa gương mặt bị khẩu trang che kín, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, ánh nhìn lấp ló dưới mái tóc giả rối tung.
Khán giả trên khán đài chìm vào một khoảnh khắc yên lặng c.h.ế.t chóc.
Ngay giây tiếp theo, tiếng reo hò bùng nổ như một cơn sóng thần: “Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!” "Cô ta là ai vậy? Trước giờ chưa từng thấy!" "Có phải lính đánh thuê không?” "Giẫm đạp lên tôi đi! Giãm đạp tôi đi!!"