Vĩnh Ninh ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm tập trung vào Trì Tâm. Cô siết chặt cậu trong vòng tay, tung ra những cú đá chính xác và mạnh mẽ, gọn gàng hạ gục toàn bộ những tên lính gác.
Vĩnh Ninh im lặng, từ từ thu lại những móng vuốt sắc bén.
Cậu biết mình có thể dễ dàng xử lý những kể này bằng một cú quất đuôi, nhưng cậu chỉ ngoan ngoãn thu mình lại, áp sát vào lòng Trì Tâm. Trong mắt cậu, cô tỏa sáng như một ánh hào quang từ thiên đường, xuất hiện vì cậu.
Trì Tâm không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của người cá. Dù vừa trải qua một trận chiến dữ dội, cô vẫn vô thức coi cậu như cậu bé nhỏ nhắn ngày xưa, bị đuổi bởi hổ biến dị trên ngọn núi, hoảng loạn và bất lực.
Sau khi hạ gục hết những kể ngáng đường, cô cúi xuống, đặt phần trọng tâm cơ thể thấp hơn và vác cả thân hình người cá lên vai.
"Cố chịu một chút." Cô nói nhẹ nhàng.
Xoet.
Động đất ngừng lại, nhưng điện trong tầng hầm đột ngột tắt, khiến toàn bộ không gian rơi vào bóng tối hoàn toàn.
Sự hỗn loạn càng tăng cao. Người người chen lấn, xô đẩy để lao ra cửa, tiếng chửi rủa và la hét vang lên không ngớt.
Tầm nhìn của Trì Tâm, nhờ cơ thể đã được cường hóa, vẫn có thể nhận ra các đường nét trong bóng tối. Cô nhanh chóng định hướng và bắt đầu len lỏi qua đám đông, vừa vác người cá trên vai vừa hướng về cửa thoát hiểm.
Trong đám đông hỗn loạn, khuôn mặt của ông chủ Lâm chợt hiện lên.
Dù bị bóng tối cản trở, ánh mắt của Trì Tâm vẫn như một lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào ông ta.
Ông chủ Lâm bất giác nhìn lại, ánh mắt họ giao nhau. Ông ta định bước tới, nhưng đám đông chen lấn làm ông ta loạng choạng, buộc phải chìm vào dòng người. Khóe miệng Trì Tâm cong lên thành một nụ cười chế nhạo. Cô không quan tâm nữa, tập trung bảo vệ Vĩnh Ninh và khéo léo luồn lách, nhanh chóng ra khỏi tâng hầm.
Khi Trì Tâm biến mất khỏi tâm mắt, ông chủ Lâm định hét lên, nhưng rồi lại im lặng.
Lão Đao, cận vệ bên cạnh ông ta, sốt sắng hỏi:
"Ông chủ, không đuổi theo họ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông chủ Lâm khẽ lắc đầu. Trong bóng tối, không ai nhận ra nụ cười kỳ lạ thoáng hiện trên khuôn mặt ông ta.
"Không cần." Ông ta đáp."Nơi này trước khi buổi đấu giá kết thúc, không ai có thể thoát ra ngoài."
Tiếng ồn quá lớn, Lão Đao không nghe rõ ông chủ mình nói gì, nhưng cũng không dám hỏi thêm, chỉ tập trung đẩy những người đang chen lấn ra xa.
Lờ mờ, Lão Đao nghe thấy ông chủ mình lẩm bẩm giọng đầy ẩn ý:
"Ban đầu tôi chỉ đoán. Nhưng giờ thì đã chắc chắn... Người họ đang tìm, làm sao cô ta thoát được chứ?"
Trì Tâm không biết đến sự mưu mô của ông chủ Lâm. Sau khi ra khỏi tầng hầm, cô nhận ra sự hỗn loạn do vụ nổ hoặc động đất gây ra cũng lan đến tầng trên. Mọi thứ đổ nát, người người hoảng loạn chạy trốn. Cô đã không còn chút thiện cảm nào với nơi này. Nhìn những người gào thét trong cơn hoảng loạn vì bị giẫm đạp, cô không hề dừng lại, thậm chí chẳng buồn liếc mắt thêm một lần. Cô chỉ dựa vào trí nhớ để lao về hướng lối ra mà mình đã bước vào.
Không rõ những kẻ canh gác đi đâu hết, Trì Tâm thoát ra ngoài một cách dễ dàng.
Trên mặt đất, sự hỗn loạn từ dưới hầm cũng ảnh hưởng đến khu chợ. Từ xa vọng lại tiếng la hét, những tiếng chạy trốn rầm rộ.
Mèo Dịch Truyện
Nhưng lối ra này khá vắng vẻ. Lúc này không có một ai ở đây.
Cơ thể căng thẳng của Trì Tâm cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Cô cúi người, vác người cá len vào bóng tối dưới bức tường đất, dọc theo đó mà di chuyển, cẩn thận tránh xa những nơi có tiếng người.
Cô nhanh chóng chui vào khoảng trống hẹp giữa hai tòa nhà.
"Chị Trì...”
Lúc này, Vĩnh Ninh, người vẫn ngoan ngoãn nằm trên vai cô, khẽ cất tiếng.
Trì Tâm vội vàng đặt cậu xuống, để cậu dựa vào tường, vừa kiểm tra vết thương trước n.g.ự.c cậu vừa lo lắng hỏi:
"Xin lỗi, còn đau không? Vừa rồi tôi vội quá, có làm cậu đau không?”