Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 274



 

Nhưng cô kinh ngạc phát hiện, nơi mà lớp vảy từng bị xé rách giờ đây đã mọc lại lớp vảy mới, những chiếc vảy mới dần bao phủ lấy vết thương.

 

Vĩnh Ninh vẫn nhìn cô chăm chú.

 

Nghe câu hỏi của cô, cậu mỉm cười, lắc đầu: "Chị Trì, em đã trở thành một con quái vật rồi.

 

Chị có làm gì em, em cũng không trách chị đâu." Nghe lời cậu, trái tim Trì Tâm như bị bóp nghẹt.

 

Cậu, giống như những cô gái ở căn cứ Long Đằng từng chịu khổ, cũng là một nạn nhân bị chà đạp trong thế giới tận thế tàn khốc này. Trong thế giới tận thế, chẳng phân biệt nam nữ, không một ai có thể thoát khỏi đau khổ.

 

Trì Tâm cảm thấy đau lòng và phẫn nộ.

 

"Chị Trì, chị mau trốn đi." Vĩnh Ninh nói,"Em đã như thế này rồi, không muốn liên lụy chị nữa."

 

"Nói bậy!" Trì Tâm nhỏ giọng trách: "Tôi đã đưa cậu ra khỏi đó, sao có thể bỏ cậu lại? Cậu nghĩ tôi là người như thế à?"

 

Vĩnh Ninh khựng lại, gượng cười đầy cay đắng.

 

"Em chỉ sợ... chị sẽ ghét bỏ em." Cậu nói nhỏ, giọng gần như không thể nghe thấy.

 

Bản thân cậu còn không dám nhìn thẳng vào mình trong tình trạng này, huống chỉ là Trì Tâm?

 

Người phụ nữ ấy, đẹp đẽ, mạnh mẽ và tốt bụng đến không tưởng.

 

Nhìn lại bản thân bây giờ, cậu nhớ về lần đầu gặp cô trên ngọn núi, cảm giác chênh lệch khiến khóe mắt cậu dần ướt.

 

Mèo Dịch Truyện

Trì Tâm định nói gì đó, nhưng khi cô ngước lên nhìn Vĩnh Ninh, cô chợt sững lại.

 

Không rõ có phải do ảnh hưởng của gen người cá hay không, nhưng cậu thiếu niên ngày trước từng yếu ớt, giờ đây lại mang một vẻ đẹp quyến rũ khác thường. Vẻ đẹp mảnh khảnh, thanh tú của cậu giờ đây hòa quyện cùng một chút ma mị khiến người ta không thể rời mắt.

 

Đôi mi dài và đôi mắt xanh nhạt hơi cụp xuống, bờ vai co rụt lại, khiến cậu toát lên về mong manh dễ tổn thương, dễ khơi dậy trong lòng người khác thứ bản năng muốn bảo vệ hoặc.. làm tổn thương.

 

Nhận ra mình vừa nghĩ gì, Trì Tâm lập tức quay đi, thầm mắng bản thân là đồ tôi tệ.

 

---END---

 

Trong hoàn cảnh khốn khó này, Trì Tâm lại có tâm trạng để suy nghĩ về vẻ đẹp của Vĩnh Ninh sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ lạ là, cô chợt nhớ lại lý do mình từng theo dõi một bộ phim cũ – tất cả chỉ vì gương mặt cuốn hút của nam chính. Một suy nghĩ thoáng qua, đầy bất ngờ trong khoảnh khắc đó. Sự im lặng bất chợt của cô khiến Vĩnh Ninh hiểu lầm.

 

Nhận thấy Trì Tâm không phản bác, đôi mắt Vĩnh Ninh ánh lên một nỗi cay đắng khó tả. Cơn đau dữ dội hơn cả dự đoán ập tới, khiến cậu run rẩy nhẹ khi hít thở.

 

Cậu khẽ thốt lên: "Chị đi đi." Giọng nói mang theo nỗi u uất cùng cực.

 

"Hả?" Trì Tâm ngẩng đầu, khẽ "Hả?" một tiếng, bất ngờ trước phản ứng của cậu.

 

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Vĩnh Ninh, một cảm giác che chở bất giác trỗi dậy trong Trì Tâm. Đến lúc này, cô mới nhận ra mình đã vô tình để cậu hiểu lầm.

 

"Đừng nói những lời lung tung như vậy."

 

Trì Tâm hơi chần chừ, rồi đưa tay về phía cậu. Khi Vĩnh Ninh không hề né tránh, cô nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, khẽ vuốt ve.

 

"Hiện giờ, điều quan trọng nhất là tìm cách thoát khỏi đây. Chiếc đuôi của cậu, liệu bây giờ có thể điều khiển được không?"

 

Chiếc đuôi to lớn khẽ nhúc nhích trên nền đất. Vĩnh Ninh gật đầu xác nhận: "Có thể điều khiển được."

 

"Vậy nó... có thể thay đổi hình thái không?"

 

Câu hỏi của cô khiến Vĩnh Ninh lập tức hiểu ý đồ. Gương mặt cậu thoáng hiện vẻ do dự, nhưng vẫn giữ im lặng.

 

Sự im lặng kéo dài của cậu khiến Trì Tâm ngầm hiểu câu trả lời là "không thể."

 

Cô khẽ thở dài. Vĩnh Ninh lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng lên tiếng:

 

"Chị Trì, em nhất định sẽ nghe lời chị! Em có thể chiến đấu, chỉ là... chỉ là..."

 

Cậu mở to đôi mắt, lo lắng liệt kê đủ mọi lý do để chứng minh mình không phải gánh nặng, nhưng vẫn không dám thẳng thắn cầu xin. Dáng vẻ yếu ớt này khiến người ta gần như quên đi vẻ hung tợn đáng sợ của cậu ban nãy.

 

Trì Tâm khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng an ủi:

 

"Ngốc ạ, tôi chỉ đang thấy tiếc... thôi được rồi, cậu đã lâu chưa được ăn gì đúng không? Đói lắm chưa?"

 

Nhớ lại quãng thời gian đi cùng đoàn xe của Ông chủ Lâm, cô chưa từng thấy ai tử tế cho Vĩnh Ninh một bữa ăn tử tế. Không chút che giấu, cô lấy thịt hộp và bánh mì dinh dưỡng từ không gian lưu trữ cá nhân ra, đặt vào tay cậu.