Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 276



 

Trì Tâm không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi này.

 

Bản chất con người vô cùng phức tạp, cô không có ý định thay ai đó đưa ra lời giải thích, càng không muốn phán xét những hành động của một người đã khuất.

 

Cô chỉ lặng lẽ ôm lấy Vĩnh Ninh, dùng sự hiện diện của mình xua đi phần nào bóng tối đang bao trùm tâm hồn cậu.

 

Còn Vĩnh Ninh, cậu hoàn toàn chìm đắm trong sự choáng váng trước thông tin vừa được hé lộ. Cậu im lặng rất lâu, không nói thêm lời nào.

 

Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, những cụm mây đen nặng nề che lấp vầng trăng lạnh lẽo. Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua. Trì Tâm nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn.

 

Những chiếc trực thăng gầm rú bay qua, luồng khí từ cánh quạt thổi tung bụi đất từ bức tường xung quanh.

 

Từ phía ngoài con hẻm, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vĩnh Ninh giật mình như thể bị đạp trúng đuôi, hoảng sợ bật khỏi vòng tay Trì Tâm, ánh mắt đầy lo lắng hướng về phía cô.

 

Trì Tâm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh. Cô nắm lấy tay cậu, khẽ ra hiệu “suỵt.”

 

Cô đứng lên, rút thanh đao dài từ sau lưng, nhẹ nhàng bước về phía ngõ.

 

Cô áp sát vào tường, lắng nghe tiếng động, chờ khi âm thanh đến gần nhất, ánh mắt cô lóe lên. Thanh đao trong tay cô vụt mạnh về phía trước!

 

Keng——

 

Lưỡi đao chạm vào một vật cứng rắn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, những tia lửa sáng lóa b.ắ.n tung tóe.

 

Ánh mắt Trì Tâm và người đối diện chạm nhau, cả hai đồng loạt sững lại.

 

"Trì Tâm!"

 

Trì Tâm còn chưa kịp cất lời, một giọng nói lớn đã vang lên ầm ĩ, phá vỡ sự tĩnh lặng.

 

Không hề khách sáo, Trì Tâm tung ra một cú đá đầy uy lực, khiến giọng nói ồn ào kia im bặt.

 

Mèo Dịch Truyện

"Nhỏ tiếng thôi!" Trì Tâm quát, ánh mắt đảo qua ba người trước mặt, lộ ra vẻ ngạc nhiên."Các người rốt cuộc đã ra nông nỗi này bằng cách nào?"

 

Quả đúng là như vậy, đối diện cô lúc này chính là nhóm người Trì Tâm đã tách ra chỉ một đêm trước, giờ đây lại bất ngờ tái ngộ trong một tình huống khó lường.

 

Ánh mắt sắc bén của Cảnh Tu Bạch lập tức dịu đi. Anh nhìn về phía sau Trì Tâm và nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nơi này khá an toàn, vào trong rồi chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể."

 

Trì Tâm nghiêng người nhường đường. Dẫn đầu là Úc Tương với gương mặt nhăn nhó, theo sau là Khương Từ Quân.

 

Cô ấy mỉm cười với Trì Tâm, nói:

 

"Tôi đã nói rồi, cô sẽ không gặp bất kỳ chuyện gì đâu.” Trì Tâm bối rối nhìn Khương Từ Quân, không hiểu ý nghĩa ẩn sau ánh mắt đầy ẩn ý kia.

 

Trước khi kịp hỏi thêm, nhóm người đã nhìn thấy Vĩnh Ninh đang nép mình bên tường.

 

"Ồ, là một người cá à?" Úc Tương thốt lên đầy kinh ngạc.

 

Không hề quen biết những người xa lạ này, Vĩnh Ninh lập tức bộc lộ sự cảnh giác cao độ, ánh mắt trở nên dữ tợn. Cậu giơ ra những móng vuốt đen sắc nhọn, sẵn sàng tấn công bất cứ khoảnh khắc nào.

 

"Đừng dọa cậu ấy."

 

Trì Tâm bước tới, gạt Úc Tương sang một bên và nắm lấy tay Vĩnh Ninh. Cô hoàn toàn không hề e ngại những móng vuốt sắc bén có thể cắt đứt cả kim loại của cậu.

 

Ngay khi cảm nhận được sự tiếp xúc của Trì Tâm, móng vuốt của Vĩnh Ninh lập tức thu gọn. Từ một sinh vật hung hãn, cậu biến thành một chú cá nhỏ ngoan ngoãn, co mình vào góc tường, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn ba người lạ mặt.

 

Nhìn thấy sự gắn bó rõ ràng của Vĩnh Ninh với Trì Tâm, ánh mắt Cảnh Tu Bạch khẽ nheo lại.

 

"Xem ra hai người đã có cuộc trò chuyện khá sâu sắc rồi."

 

"Tôi tình cờ gặp ông chủ Lâm đưa cậu ấy đi." Trì Tâm nói, giọng nhẹ bẫng."Vậy còn các anh, đã làm những gì?"

 

Nghe cô hỏi, Úc Tương huýt sáo:

 

"Nhìn bộ dạng cô kìa, có vẻ như đã có một màn kịch tính khó quên lắm đấy nhỉ."

 

Trì Tâm vẫn đang mặc chiếc sơ mi trắng ướt đẫm, từng đường vải dính sát vào cơ thể, khiến cô trông không chỉ không hề kín đáo mà còn... toát lên vẻ gợi cảm đến lạ thường.

 

Nhận ra tình trạng của mình, Trì Tâm hơi lúng túng kéo khóe miệng, giải thích:

 

"Đây là bộ đồ tôi thay tạm để tránh tai mắt của người thuộc tổ chức ông chủ Lâm."

 

"Chúng tôi nghe nói ở tầng hai của đấu trường có một cô gái với sức mạnh khó tin, mặc váy ngắn và đi giày cao gót, đã quét sạch mọi đối thủ. Chắc chắn đó là cô rồi, phải không?” Khương Từ Quân mỉm cười, liếc nhanh về phía Cảnh Tu Bạch."Tôi đã nói rồi mà, dù cô bị đưa đi đâu, cô cũng sẽ không gặp bất kỳ chuyện gì đáng lo ngại. Chỉ tiếc là có người vẫn không chịu tin.”