Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 275



 

Vĩnh Ninh sững sờ nhìn những món ăn vừa đột ngột xuất hiện trước mắt.

 

"Cứ ăn đi." Trì Tâm ngồi xuống bên cạnh, khép lại hai chân, tạo một tư thế thoải mái.

 

"Chẳng biết khi nào truy binh sẽ ập tới, chúng ta không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi đâu." Vĩnh Ninh siết chặt đống thức ăn trong tay, chìm vào im lặng hồi lâu.

 

Khi Trì Tâm cảm thấy có điều gì đó bất thường và cúi xuống nhìn, cô thấy đôi vai cậu run lên, những giọt nước mắt lớn tròn lăn xuống túi đồ ăn.

 

"Vĩnh Ninh...?" Trì Tâm giật mình gọi khẽ.

 

Người cá không đáp, chỉ giống như một con thú nhỏ bị thương, lao đầu vào lòng cô.

 

Cậu cuộn tròn thân mình, gối đầu lên đùi cô, rồi bắt đầu khóc nức nở. Âm thanh nghẹn ngào như muốn trút bỏ mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu.

 

Trì Tâm lại khẽ thở dài, nhưng lần này cô không thúc giục. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của cậu, cảm nhận chất lụa mượt mà, giờ đã không còn rút ngắn lại nữa.

 

"Chị Trì, chị có còn nhớ không?" Giọng cậu nghèn nghẹn: "Ngày đó em từng xin chị thuốc Amoxicillin..." Trì Tâm gật đầu xác nhận.

 

"Nhớ chứ. Hồi đó tôi đã đưa cậu thuốc kháng sinh Amoxicillin, nhưng cậu lại không tự dùng."

 

"Em muốn giữ lại cho bố." Vĩnh Ninh nói khẽ. "Khi em tìm thấy bố, ông ấy vừa thoát khỏi một trận hỏa hoạn, lại bị những kẻ khác đánh trúng chỗ hiểm, chỉ còn thoi thóp. May mắn nhờ có thuốc Amoxicillin của chị, em mới kéo dài được sự sống cho ông ấy một thời gian."

 

"Hỏa hoạn?" Trì Tâm thốt lên, giọng đầy ngạc nhiên.

 

Vĩnh Ninh khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ tột cùng:

 

"Thật ra, em vẫn luôn rất căm hận ông ấy. Ông ấy yếu đuối, nhu nhược, nhát gan, thậm chí đã từng bỏ rơi em để cứu mạng mình. Nhưng khi nhìn ông ấy trong tình trạng thê thảm đó... dù sao thì ông ấy cũng là bố ruột của em."

 

Lời miêu tả của cậu khiến lòng Trì Tâm dâng lên một dự cảm bất an.

 

Vĩnh Ninh tiếp tục, trong giọng nói pha lẫn một sự thù hận sâu sắc:

 

"Nhưng những tên khốn đó... những tên khốn đó..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm đã hoàn toàn hiểu rõ.

 

Đám tay chân của Ông chủ Lâm đã g.i.ế.c c.h.ế.t bố Vĩnh Ninh. Nhận thấy cậu còn trẻ, chúng biến cậu thành đối tượng thí nghiệm thuốc biến đổi. Nếu thất bại, chẳng có tổn thất gì. Nếu thành công, chúng sẽ thu được món hời khổng lồ trên thị trường chợ đen. Dù trước đây cô đã mơ hồ đoán ra âm mưu này, nhưng khi chính miệng Vĩnh Ninh kể lại, cảm giác lạnh lẽo vẫn khiến cô rùng mình sởn gai ốc.

 

Một lần nữa, Trì Tâm lại cảm nhận được sự nghiệt ngã đến tột cùng của thế giới hậu tận thế: không có sức mạnh đồng nghĩa với bi kịch. Sự sụp đổ của mọi trật tự xã hội khiến bất cứ ai cũng có thể trở thành nạn nhân. Nếu không giải quyết tận gốc vấn đề này, vòng xoáy đen tối sẽ tiếp tục cuốn phăng tất cả, đặc biệt là cô – người đã bị chúng nhắm đến như một mục tiêu mới.

 

Trì Tâm mím chặt môi, ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

 

Nhìn Vĩnh Ninh vẫn đang âm thầm rơi lệ, cô do dự một lát, rồi hỏi câu hỏi vẫn canh cánh trong lòng: "Vĩnh Ninh, cậu có phải họ... Trương không?"

 

Cậu giật mình, hoàn toàn sững sờ.

 

Phản ứng của cậu khiến Trì Tâm khẽ thở dài, rồi nở một nụ cười chua chát: "Thật trùng hợp."

 

Đối mặt với ánh mắt đầy hoang mang và sửng sốt tột độ của Vĩnh Ninh, cô cẩn thận lựa chọn từng lời, tránh làm sâu thêm vết thương lòng vốn đã hằn sâu trong cậu.

 

"Tôi từng gặp bố cậu. Ông ấy tên là Trương Tử Cấn, một người rất... ôn hòa và tử tế." Trì Tâm chậm rãi nói. "Ông ấy từng hợp tác với tôi để giải cứu một nhóm cô gái bị hành hạ dã man trong một căn cứ tồi tàn."

 

Mèo Dịch Truyện

"Thật sao?" Vĩnh Ninh tròn xoe mắt, kinh ngạc đến tột độ. "Ông ấy, một người nhút nhát như vậy, lại có thể làm được điều đó sao?"

 

Trì Tâm gật đầu xác nhận: "Khi đó, tôi cũng từng nghĩ ông ấy không đáng tin cậy, thậm chí đã nói những lời lẽ rất nặng nề. Giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng có tư cách gì để phán xét ông ấy."

 

Ánh mắt cô trở nên dịu dàng, nhìn thẳng vào Vĩnh Ninh:

 

"Nhưng ông ấy vẫn bất chấp hiểm nguy đến tìm tôi để cầu xin sự giúp đỡ. Vĩnh Ninh, những gì ông ấy đã làm với cậu, tôi không có quyền can thiệp sâu hơn, nhưng tôi muốn cậu biết rằng, ông ấy thực sự đã làm được một điều rất dũng cảm."

 

Vĩnh Ninh ngỡ ngàng nhìn Trì Tâm. Từ ánh mắt kiên định, ánh lên vẻ ấm áp của cô, cậu như tìm được một nguồn sức mạnh đang trỗi dậy trong mình.

 

"Nếu điều đó là thật... em bỗng nhiên không còn oán hận ông ấy nữa." Cậu nói, giọng nhỏ dần."Nếu ông ấy bỏ rơi em để cứu những người khác, thì em không có gì để trách móc. Nhưng tại sao ông ấy không nói với em?”