Trì Tâm gật đầu với chiến sĩ trẻ Tiêu Lê. Trong lúc anh ta vẫn còn ngẩn ngơ, cô cùng ba người còn lại rời đi.
Người đàn ông này, trông còn non choẹt, sao lại có vẻ ngây ngô đến vậy.
Tào Thanh đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, ánh mắt thù hận ghim chặt vào bóng lưng họ, trong mắt sục sôi oán độc.
Tiêu Lê luyến tiếc nhìn Trì Tâm khuất dạng, quay đầu lại thấy Tào Thanh vẫn ôm eo, dựa vào bàn. Cậu không khỏi thắc mắc hỏi: "Anh còn không đi sao?"
Tiêu Lê không quá lớn tuổi, chỉ khoảng mười tám mười chín. Sau khi cởi bỏ trang phục ngụy trang, chiếc áo phông đơn giản càng khiến cậu trông trẻ con hơn, câu hỏi này giống như đang chất vấn trên lớp, mang theo sự ngây thơ và thắc mắc chân thành.
Sắc mặt Tào Thanh cứng đờ, cố gắng phớt lờ cơn đau, thẳng lưng một cách gượng gạo, rồi khập khiễng bước đi.
Tiêu Lê lại trở về vẻ trẻ con, khẽ thở dài.
Trì Tâm theo chân ba người họ đến một căn phòng.
Trong căn cứ có rất nhiều phòng bị bỏ hoang, tất cả đều là những căn phòng trống sau khi tận thế đột ngột bùng nổ. Cảnh Tu Bạch tùy ý chọn một căn phòng trống. Dường như chủ nhân cũ có một cậu con trai đam mê bóng rổ, cả căn phòng đều dán đầy poster của các huyền thoại bóng rổ nổi tiếng.
Trì Tâm bước tới tò mò ngắm nhìn một chút, còn dùng ngón tay khẽ chạm vào. Thật sống động.
Giọng nói của Cảnh Tu Bạch vang lên sau lưng: "Đường đường chính chính theo sau chúng tôi như vậy, cô không sợ chúng tôi làm gì cô sao?” Giọng anh có chút lạnh lùng: “Dù sao thì những việc cô làm trước đây cũng không thể xem là vô tội."
Trì Tâm quay người lại, nhìn ba gương mặt với những biểu cảm khác biệt. Cô chọn một câu dễ trả lời nhất: "Không sợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó cô nói thêm: "Nói chuyện lời lẽ cẩn trọng một chút, bên cạnh còn có... quý cô." Bây giờ tình cảm của nam nữ chính vẫn chưa rõ ràng, cô suy nghĩ một chút, nuốt hai chữ "của anh." vào bụng.
Úc Tương bật cười. "Trì Tâm à Trì Tâm, bây giờ cô thật khiến người ta khó lòng nắm bắt."
Úc Tương là người ít thù địch nhất trong ba người. Vốn dĩ anh ta đã có phần khoan dung hơn với Trì Tâm, nhất là sau "ân cứu mạng" kia. Ban đầu anh ta còn có đôi chút dè dặt với hành động của cô, nhưng sau khi cô cứu cả căn cứ, những bận tâm đó cũng chỉ còn là những điều vô thưởng vô phạt.
Trì Tâm ám chỉ khéo léo nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, khiến Cảnh Tu Bạch nhất thời cứng họng, vẻ băng giá trên gương mặt anh cũng dần tan.
Mèo Dịch Truyện
Anh điều chỉnh kính, thở dài bất lực: "Tôi cứ tưởng cô đã trưởng thành hơn một chút."
Trì Tâm chân thành biện minh: "Tôi thật sự rất vô tội. Nếu không có ý đó, đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ."
Nhìn thấy không khí bớt căng thẳng, Khương Từ Quân khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: "Những thứ khác không sao, chỉ có chiếc mặt dây chuyền đó, đối với tôi thực sự rất quan trọng. Trì Tâm, cô có thể trả lại cho tôi không?”
Lời này vừa nói ra, không khí có chút ấm lên vừa rồi lại lập tức chùng xuống. Đây là thứ mà Khương Từ Quân coi trọng nhất, cũng là một vật cản lớn giữa Trì Tâm và ba người họ.
Nụ cười của Úc Tương tắt hẳn, ánh mắt của Cảnh Tu Bạch cũng trở nên nghiêm túc. Cả ba người đều nhìn về phía Trì Tâm.
Nhưng Trì Tâm cũng cảm thấy bất lực. Trong ba ngày cô tự nhốt mình trong phòng, cô đã cố gắng tìm hiểu không gian dị giới này, nhưng dường như chiếc ngọc bội đó đã hoàn toàn dung hợp vào cơ thể cô, cô không biết phải trả lại như thế nào.
Khương Từ Quân thấy cô im lặng, lại nói: "Đây là vật kỷ niệm của cha tôi để lại cho tôi. Nó có công năng không gian hay không cũng không còn quan trọng nữa, cô trả lại cho tôi, tôi sẽ đền bù cho cô một viên ngọc quý giá hơn, được không?"
Nữ chính quả nhiên có tấm lòng lương thiện, trong hoàn cảnh này mà vẫn không hề tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn khuyên nhủ cô.