Úc Tương cũng nói: "Nếu cô thích ngọc, khi chúng ta đến Căn cứ A, tôi sẽ nhờ cha tôi tìm cho cô vô số ngọc quý, biết đâu trong đó cũng có vật phẩm không gian tương tự. Cô trả lại chiếc mặt dây chuyền cho Từ Quân đi."
Là con trai của một chuyên gia hàng đầu của Thành phố A trước đây, giờ là con trai của người lãnh đạo căn cứ, anh ta hoàn toàn có đủ tư cách và tự tin để đưa ra lời đề nghị đó.
Trì Tâm bị ánh mắt dò xét của ba người nhìn chằm chằm, cảm thấy mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa. Thế là cô dứt khoát kéo mạnh vạt áo sơ mi, sau đó kéo luôn cả áo lót bên n.g.ự.c trái xuống.
Mèo Dịch Truyện
Úc Tương khẽ "á" một tiếng, bàn tay vờ che mắt nhưng vẫn tò mò hé nhìn qua kẽ tay, đôi mắt chớp liên hồi. "Cô đang làm gì vậy?"
Hai người còn lại không hề làm trò như anh ta, ánh mắt đều đổ dồn vào phần mà Trì Tâm để lộ ra.
Trên làn da trắng ngần mịn màng, một vết hằn hình chiếc dây chuyền màu xanh lục bảo nhỏ nhắn in sâu, tự nhiên như một dấu ấn bẩm sinh.
"Không phải tôi không muốn trả lại." Trì Tâm nói: "Mà là thực sự không biết phải lấy nó ra như thế nào."
Khương Từ Quân cau chặt mày: "Trước đây cô phủ nhận dây chuyền này là không gian, nhưng dù tôi cũng không thể kích hoạt quyền sở hữu, cô lại làm được."
"Trong giai đoạn đầu mạt thế hỗn loạn như vậy, việc có chút m.á.u dính vào vật phẩm để 'nhận chủ' là chuyện thường tình." Trì Tâm đáp, trong lòng thầm đảo mắt.
Thời đại nào rồi mà phương thức 'nhỏ m.á.u nhận chủ' còn khiến người ta khó tin đến vậy ư?
"Cô biết cách 'kích hoạt chủ quyền' nhưng lại không thể 'chấm dứt khế ước' ư?" Khương Từ Quân thể hiện rõ sự thất vọng.
Trì Tâm bất lực nhìn Khương Từ Quân, hiểu rõ với tiếng tăm của nguyên thân, việc cô bị hoài nghi là điều không thể tránh khỏi. Cô dứt khoát kéo rộng cổ áo sơ mi, dang hai tay đứng trước mặt Khương Từ Quân. "Tôi không định lảng tránh, nhưng sự thật đúng là như vậy." Ánh mắt Trì Tâm kiên định: "Giờ đây, tôi hoàn toàn tùy các người xử lý. Chỉ cần có thể lấy đi nó, tôi tuyệt đối không phản đối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không gian này giống như một thanh sắt nung đỏ, cầm vào bỏng tay, không ai muốn trả lại cho nữ chính hơn Trì Tâm.
Tuy nhiên, hành động này, kết hợp với danh tiếng tai tiếng trước đây của cô, trong mắt mọi người lại càng giống một màn ngụy biện vụng về.
Khương Từ Quân không phải là người thích tranh cãi, trong mắt cô ấy có chút tức giận và thất vọng nhưng vẫn không đưa tay chạm vào Trì Tâm.
Cô ấy vô thức nhìn về phía Cảnh Tu Bạch, muốn nhận được chút an ủi từ anh nhưng Cảnh Tu Bạch không nhìn cô ấy, vẫn đang nhìn Trì Tâm một cách dò xét.
"Cô giấu quá nhiều bí mật." Cảnh Tu Bạch trầm giọng nói. "Ngoài vấn đề dây chuyền, tôi còn muốn cô giải đáp một thắc mắc khác."
Trì Tâm bình tĩnh nói: "Anh nói đi.”
Cảnh Tu Bạch hơi híp mắt, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nhỏ nào của cô.
"Việc tôi sở hữu dị năng, chỉ Úc Tương và Từ Quân được biết, chưa từng bộc lộ trước mặt cô. Vậy cô làm sao mà hay được?" Anh tiến thêm một bước. "Cũng như, tại sao cô phải che giấu thực lực, luôn giả vờ ngây ngô đến vậy?" Cảnh Tu Bạch bổ sung, giọng điệu có vẻ ôn hòa hơn: "Đây không phải là chất vấn, chỉ là với tư cách những đồng đội đã từng kề vai sát cánh, tôi muốn làm sáng tỏ một số nghi vấn."
Dù miệng nói không chất vấn và giọng điệu cũng có phần ôn hòa, nhưng gương mặt tuấn tú của anh, một khi không biểu lộ cảm xúc, lại tự nhiên toát ra vẻ lạnh lẽo sắc bén, tạo nên một áp lực vô hình cực kỳ lớn.
Cơ thể Trì Tâm phản ứng bản năng với áp lực này, sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, vô thức biểu lộ sự đề phòng.
"Đây là đến để phán xét ư?" Giọng cô cũng không còn giữ được sự bình thản như ban nãy. "Cô không cần phải cảnh giác quá mức như vậy." Úc Tương thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cười gượng gạo cố gắng hòa giải: "Chỉ là bí mật của cô thực sự quá nhiều..."