Trì Tâm quan sát, nhận ra đường này không giống những ranh giới quốc gia mà cô từng biết.
Cô chỉ tay: "Chúng ta phải băng qua đây?" Cảnh Tu Bạch gật đầu: "Đây là con đường gần nhất để đến phòng thí nghiệm." Trong khi Trì Tâm đang trầm ngâm, Dung Phượng chen vào với giọng hơi căng thẳng:
"Bây giờ trời đã sáng rồi. Cứ để Leonid ra ngoài nghe ngóng tình hình, rồi chúng ta sẽ tính bước tiếp theo."
"Cũng được." Cảnh Tu Bạch đồng tình. "Sau sự cố lớn như vậy, chắc chắn thị trường sẽ có động thái. Việc buổi đấu giá có diễn ra hay không ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch của chúng ta."
Họ quyết định nhanh chóng. Khi mọi người thảo luận xong, Leonid mới như chợt tỉnh ngộ:
"Bây giờ tôi ra ngoài hả, Tiểu Phượng?”
Cả không gian lặng ngắt.
Sau đó là tiếng cười vang trời của Úc Tương và Trần Hành.
Dung Phượng lặng lẽ túm lấy gã đàn ông to lớn như gấu, rồi ném thẳng ra ngoài. Anh ta kìm nén vẻ bực bội, quay lại hỏi Trì Tâm:
"Cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Trì Tâm không cảm thấy chút mệt mỏi nào, dù vừa trải qua cuộc chiến cam go và thức trắng cả một đêm dài. Nhưng cô quét ánh mắt qua người cá đang cuộn mình trên chiếc sofa đã bạc màu, đôi mí mắt trĩu nặng. Khương Từ Quân bên cạnh cũng đang gồng mình chống lại cơn buồn ngủ, gần như sắp gục ngã. Cô gật đầu:
"Có căn phòng nào sạch sẽ không? Mọi người nên nghỉ ngơi lấy sức. Chờ Leonid trở về, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn."
Ngôi nhà ba tầng này đã được đội tiền trạm dọn dẹp kỹ lưỡng từ trước, mọi gian phòng đều trong trạng thái sẵn sàng đón khách. Trì Tâm nhẹ nhàng bế Vĩnh Ninh vào một căn phòng yên tĩnh, đặt cậu bé xuống để nghỉ ngơi. Sau đó, cô cũng tự cho phép mình chợp mắt vài giờ.
Tiếng gõ cửa khẽ khàng đánh thức cô. Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, những tia nắng vàng óng len lỏi khắp căn phòng, sưởi ấm không gian vốn lạnh lẽo.
Bên ngoài căn phòng vẫn tĩnh lặng, và chiếc giường mềm mại lạ thường khiến Trì Tâm có cảm giác như mình vừa lạc vào một chiều không gian khác. Đã lâu lắm rồi cô mới được hưởng thụ giấc ngủ thoải mái đến thế. Dù chỉ vỏn vẹn vài tiếng, cô cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng, mọi giác quan đều đạt đến độ nhạy bén tối đa.
Trì Tâm bật khỏi giường, thân hình linh hoạt như một bóng ma, thực hiện vài động tác đá xoay quen thuộc. Cô cảm nhận rõ rệt sự nhẹ nhàng đến khó tin của cơ thể, trên môi nở một nụ cười hài lòng đầy ẩn ý.
Trì Tâm nhận ra, ngay sau những động tác khởi động vừa kết thúc, một cảm giác bất thường khó tả bỗng len lỏi.
— Bởi lẽ, người vừa gõ cửa kia, đến giờ vẫn chưa có động thái hối thúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong thế giới tận thế khắc nghiệt này, Trì Tâm đã sớm không còn phải phụ thuộc hoàn toàn vào hệ thống cảnh báo công nghệ. Cảm giác nguy hiểm đã ăn sâu vào tiềm thức, trở thành một phần bản năng không thể tách rời. Ngay khi nhận ra có điều bất thường, toàn bộ cơ thể cô lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ.
Căn phòng trông hoàn toàn bình thường, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào cũng rất tự nhiên, chỉ có điều... một sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm, không hề có bất cứ âm thanh nào.
Cảm giác quen thuộc đến rợn người này bất chợt làm những ký ức sâu thẳm trong Trì Tâm trỗi dậy. Tư thế phòng bị của cô dần dần thả lỏng. Một làn gió ấm áp bất chợt lùa qua khung cửa sổ. Cô quay đầu lại, và ngay trên bậu cửa sổ, Lâu Thần đang lặng lẽ ngồi đó.
Vừa thấy bóng dáng anh ta, Trì Tâm khẽ khàng sững lại.
Lâu Thần khoác lên mình bộ trang phục truyền thống của người địa phương: một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, bên ngoài là áo dài tối màu được cài nút chỉnh tề, thắt lưng bản rộng, cùng quần ống suông. Để tránh đi những tia nắng gay gắt, toàn bộ cơ thể anh ta được che kín, chỉ duy nhất gương mặt xanh xao tái nhợt là lộ ra.
Dưới ánh sáng ấm áp của nắng ban mai, làn da xanh nhợt của anh ta dường như cũng được nhuộm thêm chút sắc m.á.u mong manh. Đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm và đôi môi đỏ mọng quyến rũ khiến anh ta trông như một chàng trai thanh tú, ẩn chứa vô vàn bí ẩn khó lường.
Nhưng ngay khi những lời nói thốt ra khỏi đôi môi kia, vẻ bí ẩn m.ô.n.g lung ấy lập tức tan biến:
"Trì Tâm, cô vẫn quyết tâm tiến về phía trước, phải không?"
Anh ta cụp mắt, khuôn mặt vẫn phảng phất nét u ám khó mà xua tan.
Trì Tâm đã quá quen với việc đối phó với anh ta, cô không hề e ngại bất kỳ chiêu trò nào. Cô quay lại giường, nhẹ nhàng ngồi xuống:
"Tôi cứ tưởng, mọi chuyện giữa chúng ta đã được định rõ rồi."
Lâu Thần không hề hùng hổ đưa ra những lời tuyên bố mang màu sắc "trẻ con" như thường lệ. Lần này, anh ta khẽ do dự, giọng nói trở nên trầm hơn:
"Cô có biết, thế lực nào đang đến không?"
"Ai?" Trì Tâm thẳng thắn hỏi.
Lâu Thần không đáp lời. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn thẳng vào cô, không chút xao động:
"Nếu tôi nói với cô rằng, dù cô có cố gắng đến nhường nào, cũng không thể lay chuyển được ngọn núi khổng lồ kia, cô vẫn sẽ tiếp tục ư?"
Mèo Dịch Truyện
"Câu hỏi này anh đã hỏi tôi bao nhiêu lần rồi?" Trì Tâm bình tĩnh đáp. "Từ Thành phố L đến tận bây giờ, anh vẫn luôn bám theo, tìm cách cản trở tôi. Anh thử nhìn xem, tôi đã bao giờ từ bỏ chưa?”