"Dù là ngọn núi khổng lồ hay chỉ là một ngọn đồi nhỏ, điều đó không quan trọng.
Anh đã từng nghe câu chuyện về người dời núi chưa?
Tôi cũng sẽ cố chấp như người đó vậy." "Người dời núi?" Lâu Thần nghiêng đầu, ánh mắt thoáng vẻ ngơ ngác.
"Chưa từng nghe." Trì Tâm cũng không quá câu nệ về điều đó.
Dù cho đó là do sự thiếu sót trong hệ thống giáo dục hay sự khác biệt văn hóa sâu sắc giữa hai thế giới, cô cũng không mấy bận tâm.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâu Thần: "Tôi biết anh sợ hãi những ác quỷ kia, nhưng việc trút hết căm hờn lên vô số người dân vô tội, điều đó đã định sẵn rằng chúng ta không thể nào cùng chung một con đường." Trong ánh mắt Lâu Thần thoáng hiện lên vẻ mơ hồ khó hiểu:
"Tại sao? Chúng ta đã phải chịu đựng biết bao khốn khổ. Một cuộc sống bình thường mà những người khác coi là hiển nhiên, lại chính là điều chúng ta từng ao ước khôn nguôi. Tại sao cô không căm ghét họ?”
"Anh nên hướng sự căm ghét vào những kẻ đã thực sự cướp đi cuộc đời của anh." Trì Tâm trầm giọng nói. "Nếu anh gọi chúng là ác quỷ, và anh cũng muốn cướp đoạt cuộc sống của người khác, vậy anh và chúng có gì khác biệt?”
Đôi mắt Lâu Thần nheo lại, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua. Bóng dáng anh ta hơi chao đảo, nhưng vẫn không có bất kỳ hành động nào quá khích. Trì Tâm đứng dậy, giọng nói vang dội:
"Lâu Thần, hãy nhớ rằng anh là người Hoa Quốc. Người Hoa Quốc, dù phải đối mặt với núi đao hay biển lửa, dù trong tay chỉ có một chiếc xẻng đất hay một con thuyền cũ nát, cũng có thể đào xuyên qua ngọn núi, vượt qua muôn trùng sóng lớn.”
Cô không quay đầu lại, bước thẳng đến cánh cửa, tay nắm chặt chiếc nắm cửa trông sống động như thật.
Cô dùng lực kéo mạnh.
Không gian xung quanh rung lên bần bật như mặt nước bị khuấy động. Sau cánh cửa, Cảnh Tu Bạch đang hạ tay, gương mặt thoáng nét ngạc nhiên.
Anh đang hạ tay xuống, chuẩn bị gõ thêm một lần nữa:
"Ngủ say đến thế ư?" Với độ nhạy bén của Trì Tâm, không ai có thể tin rằng cô lại không nghe thấy tiếng gõ cửa vì ngủ say.
Cô nhanh trí đưa ra lời biện minh:
"Tôi đang tắm, nên chưa kịp ra ngoài."
Cảnh Tu Bạch không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt anh ta như chất chứa một câu hỏi khác.
Khi Trì Tâm liếc nhìn khung cửa sổ, chỉ còn tấm rèm trắng khẽ lay động trong gió, bóng dáng Lâu Thần đã biến mất không chút dấu vết.
Do một thoáng lơ đãng, cô không hề chú ý thấy vành tai của Cảnh Tu Bạch chợt ửng lên một sắc hồng nhạt. Nhưng ngay khi cô quay đầu lại, Cảnh Tu Bạch đã khéo léo xoay người, tấm lưng quay về phía cô. Anh bình thản nói:
"Leonid đã trở về. Chúng ta xuống dưới nhà thôi."
"Có tin tức gì mới không?"
Sau khi mọi người tập trung đông đủ dưới nhà, Trì Tâm đặt Vĩnh Ninh ngồi lên chiếc ghế sofa cũ kỹ rồi hỏi thẳng Leonid.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã to con gãi đầu bứt rứt, vẻ mặt lộ rõ sự không chắc chắn:
"Tôi không biết đây là tin tốt hay là một điềm xấu... buổi đấu giá vẫn sẽ diễn ra đúng như dự kiến."
"Cái gì cơ?"
Úc Tương suýt sặc nước uống, buột miệng: "Nổ tung tan tành như thế mà họ vẫn có thể tổ chức được ư?"
"Đừng ồn ào."
Cảnh Tu Bạch khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Leonid tiếp tục tường trình.
Leonid, với giọng tiếng phổ thông chưa thật sự trôi chảy, giải thích:
"Tôi đã hỏi một người lính tuần tra, họ nói rằng buổi đấu giá sẽ diễn ra như thường lệ. Khách mời chỉ cần có thư mời là có thể vào."
Cảnh Tu Bạch nghiêm mặt:
"Điều này cho thấy ít nhất hai điều."
"Thứ nhất, thế lực đứng sau thị trường chợ đen này mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Thứ hai, buổi đấu giá này cực kỳ quan trọng. Nếu xét theo chiều hướng tồi tệ nhất, có thể họ đang chuẩn bị tuồn ra một thứ không nên tồn tại, nhằm gây ra thêm hỗn loạn." Trì Tâm tiếp lời: "Những vấn đề về các loại thuốc cường hóa dị năng lỗi vẫn chưa được giải quyết, giờ đây chúng ta không biết họ lại định đẩy thêm thứ gì vào xã hội loài người nữa. Chúng ta hoàn toàn không thể lường trước hậu quả."
Cảnh Tu Bạch gật đầu, giọng trầm thấp, đầy căng thẳng:
"Đúng vậy. Bọn chúng đang coi toàn bộ xã hội loài người như một thử nghiệm khổng lồ."
Không gian chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Khương Từ Quân tái nhợt mặt:
"Họ muốn gì chứ? Hủy diệt toàn nhân loại thì có lợi ích gì cho họ?”
"Không phải lợi ích, mà là quyền lực tuyệt đối."
Dung Phượng lạnh lùng nói thẳng thừng.
Trì Tâm khẽ thở dài: "Có lẽ bọn họ muốn trở thành 'Chúa tể' của một thế giới mới."
Lời nói mang đầy vẻ châm biếm, nhưng cũng phơi bày một khả năng kinh hoàng. Tất cả đều quay sang nhìn Cảnh Tu Bạch.
"Tụ Bạch, anh hãy sắp xếp công việc đi." Úc Tương lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Mèo Dịch Truyện
Dung Phượng im lặng ôm lấy khẩu s.ú.n.g trường, ánh mắt nhìn Cảnh Tu Bạch giống hệt như khi họ còn sát cánh trong đội ngũ năm xưa.