Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 286



 

Nhưng Cảnh Tu Bạch lại nhìn sang Trì Tâm.

 

Trì Tâm nhún vai: "Anh biết tính tôi rồi, cứ giao cho tôi mục tiêu cần tiêu diệt là được. Nếu bắt tôi sắp xếp đội hình thì tôi thà tự mình hành động còn hơn."

 

Khóe môi Cảnh Tu Bạch khẽ nhếch, thoáng hiện một nụ cười khó nhận thấy:

 

"Tôi đề nghị chúng ta tham gia trực tiếp buổi đấu giá."

 

"Chúng ta gần như không có thông tin gì về tổ chức này. Chỉ bằng cách thâm nhập, chúng ta mới có thể thu thập được những dữ liệu cần thiết." Anh giải thích: "Và sau những gì đã xảy ra, tôi cảm thấy bọn chúng không đơn giản như chúng ta từng nghĩ. Chúng ta cần xác định xem hướng đi của mình có thực sự đúng đắn hay không."

 

Trì Tâm nhìn Cảnh Tu Bạch. Gương mặt anh bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, nhưng cô có thể cảm nhận được sự bất an sâu kín đang ẩn giấu bên trong.

 

Với tư cách là người nắm giữ những mảnh ghép tương lai, Trì Tâm hiểu rằng những gì họ đang làm là hoàn toàn đúng đắn. Cảnh Tu Bạch đã phán đoán chính xác, và cuối cùng họ sẽ thành công đánh bại kẻ thù lớn nhất, mang lại tia hy vọng cho thế giới đang chìm trong tuyệt vọng.

 

Nhưng ở thời điểm hiện tại, Cảnh Tu Bạch không hề biết điều đó.

 

Mèo Dịch Truyện

Anh đang đứng trước ngã rẽ định mệnh, dò dẫm từng bước trên con đường mịt mờ sương khói. Mỗi bước chân là một gánh nặng vô hình đè trĩu lên trái tim anh.

 

Anh đang gánh vác hy vọng của cả nhân loại, không được phép mắc sai lầm, và cũng không dám sai lầm.

 

Trì Tâm nhìn sâu vào đôi mắt anh, và lần đầu tiên, cô nhận ra sự lo lắng ẩn chứa nơi tận cùng tâm hồn Cảnh Tu Bạch.

 

Anh cũng sợ hãi.

 

"Tôi đồng ý." Giữa bầu không khí cô đọng, Trì Tâm cất tiếng: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Tôi cũng rất muốn xem buổi đấu giá mà đám rác rưởi này tôn sùng sẽ hạ thấp giới hạn đạo đức đến mức nào."

 

Cảnh Tu Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt anh, Trì Tâm khẽ mỉm cười, "Chúng ta chẳng ai biết con đường phía trước sẽ dẫn đến đâu. Nếu có đi sai hướng cũng không sao, chỉ cần kiên trì thử thêm vài lần, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy lối đi đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nụ cười của cô rực rỡ dưới ánh nắng vàng ươm bên ngoài cửa sổ, mang theo một thứ nhiệt độ còn ấm áp và đầy sức sống hơn cả mặt trời.

 

Ánh mắt Cảnh Tu Bạch khẽ rung động, anh cúi đầu, hơi thở như bị đè nén, hồi lâu không thể thốt ra lời nào.

 

"Nếu đã quyết định thì hãy bàn cách đột nhập thôi." Dung Phượng vừa nói vừa nhặt tấm thiệp mời bị anh ta ném sang một bên.

 

Theo lời của Dung Phượng, mỗi vị khách nhận được thiệp mời đều có thể dẫn theo tối đa hai vệ sĩ. Đồng thời, do đây là một buổi đấu giá quy tụ gần như tất cả các thế lực lớn hiện nay, khách mời được yêu cầu phải ăn mặc thật lộng lẫy và sang trọng.

 

Sau khi thảo luận sôi nổi, thân phận vệ sĩ đi kèm "Ông chủ Dung" đã được "vinh dự" giao cho Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch.

 

"Được hai người này bảo vệ, Tiểu Phượng, đời cậu coi như mãn nguyện rồi đấy." Úc Tương nói với chút ghen tị lộ rõ trong lời nói.

 

Dung Phượng liếc xéo anh ta một cái: "Cậu có thể ngậm miệng lại được không?"

 

Lúc này, Vĩnh Ninh – người luôn giữ im lặng – đột nhiên lên tiếng: "Chị Trì, chị có thể vào thẳng mà." Lời nói của cậu lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Dưới ánh mắt dò xét của đám đông, Vĩnh Ninh co mình lại, chiếc đuôi lớn bất giác khẽ vẫy hai cái, như muốn gợi nhắc về "Đấu trường".

 

Trì Tâm vỗ trán: "Quên mất, tôi còn có phần thưởng cơ mà."

 

Cô kể tóm tắt lại chuyện mình đã đánh bại Vĩnh Ninh và giành chức vô địch trong đấu trường, nhờ đó mà không cần thiệp mời vẫn có thể bước vào buổi đấu giá, thậm chí còn được chọn chỗ ngồi tùy ý.

 

Cả nhóm, vì là lần đầu đến đây, nên cảm nhận không quá rõ ràng về quy mô sự kiện. Dung Phượng và Trần Hành vốn đã biết năng lực phi thường của Trì Tâm nên không mấy bất ngờ, chỉ có Leonid là kinh ngạc đến mức há hốc miệng. "Cô ấy... cô ấy...?"

 

Điều kiện để tham gia buổi đấu giá này khắc nghiệt đến mức nào anh ta biết rõ, sức chiến đấu của những bán thú nhân kia cũng không phải dạng vừa. Vậy mà cô gái Đông Phương mảnh mai trước mặt lại có thể giành được tấm vé vào cửa cao cấp nhất!

 

Cả thế giới quan của Leonid như đang tan vỡ rồi tái cấu trúc lại.