Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 292



 

"Nó đang cất cánh." Cảnh Tu Bạch khẽ lẩm bẩm.

 

Trì Tâm nhớ lại quãng đường vận thăng đã hạ xuống từ độ cao lớn, giờ chắc lại đang quay về vị trí ban đầu.

 

Cô nhanh chóng tính toán trong đầu rồi trấn an Cảnh Tu Bạch: "Độ cao này vẫn nằm trong giới hạn sống sót. Nếu xảy ra sự cố, tôi sẽ lo liệu Dung Phượng, còn anh cứ tập trung vào việc tạo băng để phòng thủ. Đó là sự phân công lý tưởng."

 

Cảnh Tu Bạch thoáng sững người, biểu cảm hơi phức tạp.

 

Lần đầu tiên anh ngập ngừng, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại che giấu bằng cách dời mắt đi.

 

"Có vẻ có người đang đến. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay."

 

"Ừ." Trì Tâm đáp, dù nghe rõ tiếng bước chân còn khá xa. Độ cao thay đổi chắc chắn không chỉ ảnh hưởng đến họ. "Có vẻ họ cuối cùng cũng phát hiện ra tên lính gác kém may mắn kia rồi."

 

Cảnh Tu Bạch thắc mắc.

 

Trì Tâm không giải thích thêm. Cô chỉ ghi nhớ vị trí của động cơ tuabin trước khi họ nhanh chóng quay về nơi ban đầu.

 

Khi vừa về đến cửa phòng đấu giá, nó chậm rãi mở ra, để lộ không gian bên trong.

 

Hàng ghế được sắp xếp theo hình bán nguyệt, bao quanh một sân khấu trung tâm thấp hơn ở phía trước — nơi đặt bàn đấu giá điện tử.

 

Một màn hình hiển thị lớn treo phía sau bàn đấu giá, cùng với hàng loạt màn hình phụ gắn quanh tường, đảm bảo mọi khách mời ngồi bất kỳ đâu cũng có thể quan sát rõ vật đấu giá.

 

Dù thiết kế khá đơn giản, nhưng không gian này trông vẫn rất hiệu quả và đầy tính thực dụng.

 

Trì Tâm đảo mắt tìm kiếm trong đám đông nhưng không thấy Dung Phượng, cũng chẳng thấy bóng dáng ông chủ Lâm. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ ông chủ Lâm đã không may bỏ mạng trong vụ nổ ngày hôm qua?

 

Vừa bước vào phòng đấu giá, Cảnh Tu Bạch vẫn đi sát bên cô. Nhưng khi ánh sáng phía trên đột ngột tắt lịm, đám đông lập tức hỗn loạn, chen lấn đẩy họ tách xa nhau.

 

Trì Tâm bất ngờ nhận ra mình không biết chỗ ngồi của Dung Phượng nằm ở đâu.

 

Ngay lúc này, một dải ánh sáng dẫn đường màu hổ phách dưới mỗi ghế ngồi bật sáng, tương tự như trong rạp chiếu phim, chỉ dẫn khách mời đến đúng vị trí của họ.

 

Trì Tâm đứng ngơ ngác giữa lối đi, cho đến khi bị người phía sau hối thúc, cô mới vội bước sang bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dựa vào số lượng ghế so với khách mời, cô nhận ra còn rất nhiều chỗ trống. Nghĩ vậy, cô thử ngồi xuống một ghế gần đó.

 

Phần lớn khách đã yên vị, chỉ còn mỗi cô đứng giữa lối đi là quá nổi bật.

 

Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh:

 

"Cô là ai? Tôi nhớ chỗ này không có người mà... ồ?"

Mèo Dịch Truyện

 

Từ giọng điệu mang vẻ ngạc nhiên, dường như kẻ đó đã nhận ra cô. Trì Tâm cảm thấy dự cảm chẳng lành. Cô cố giữ tư thế điềm tĩnh, chậm rãi quay người lại.

 

Một đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cô, lấp lánh ánh sáng đầy mưu mô trong bóng tối tĩnh mịch.

 

Quả nhiên là hắn ta. Kẻ tự mãn háo sắc.

 

Trì Tâm không biểu cảm.

 

Hắn thấy cô ngồi xuống bên cạnh mình, lập tức trở nên phấn khích. Cố tình ngả người để lộ chiếc cà vạt cao cấp chế tác thủ công và đồng hồ vàng chói lọi, hắn vẫn giả bộ khiêm tốn nhưng lại kiêu ngạo nhếch cằm lên một chút:

 

"Quý cô, chỗ của cô dường như không phải ở đây, đúng không?"

 

Trì Tâm định đứng dậy bỏ đi: "Tôi không..."

 

"Không sao cả! Tôi biết cô chỉ muốn đến gần tôi hơn. Không ngờ trong bóng tối thế này mà cô vẫn tìm chính xác được tôi. Tôi thừa nhận, chiêu trò nhỏ của cô đã thu hút tôi. Được rồi, tôi cho phép cô ngồi cạnh tôi."

 

Hắn tự cắt ngang lời cô, rồi nở nụ cười đầy tự mãn, để lộ hàm răng trắng bóng:

 

"Tôi vừa điều tra, Dung Phượng vốn xa lánh nữ giới. Theo hắn thì cô sẽ chỉ chuốc lấy phiền toái mà thôi. Tôi thì khác, điều kiện của tôi tốt hơn hẳn. Đi theo tôi, cô sẽ không phải chịu thiệt thòi gì đâu."

 

Trong khi đó, Trì Tâm đã nhận ra một bóng dáng quen thuộc thoáng qua phía trước.

 

Với kỹ năng nhạy bén của một tay xạ thủ tầm xa, Trì Tâm nhận ra Dung Phượng đang trầm lặng ngồi ở hàng ghế thứ ba, hoàn toàn không đoái hoài đến màn trình diễn lố lăng của tên công tử bột.

 

"Thế nào? Được tôi để mắt tới rồi, cô vui mừng đến nỗi không thốt nên lời sao?”