"Cậu có cảm thấy có ai đó đang theo dõi Trì Tâm không?” Dung Phượng khẽ chuyển động ánh mắt, lộ ra chút hối hận.
Là một tay b.ắ.n tỉa với bản năng nhạy bén, vậy mà anh ta lại để cảm xúc cá nhân chi phối quá nhiều trong một tình huống trọng yếu như thế này.
Anh ta đã xao nhãng nhiệm vụ, đến nỗi một người như Cảnh Tu Bạch – với các giác quan bình thường – lại cảm nhận được nguy hiểm trước.
Điều này đúng là một sơ suất nghiêm trọng. Anh ta bình tĩnh lại, đôi mắt sắc lẹm quét qua toàn bộ hội trường.
Những vùng có ánh sáng mạnh nhất, ngay tại ranh giới giao thoa giữa sáng và tối, thường dễ trở thành điểm mù trong tầm nhìn.
Dung Phượng cẩn thận quan sát khu vực viền sáng, hạ giọng nói:
"Nhìn trên bàn đấu giá, có một chiếc camera."
Mèo Dịch Truyện
Cảnh Tu Bạch nhìn theo hướng anh ta chỉ. Sau khi rà soát kỹ lưỡng, anh nhanh chóng phát hiện ra một chấm sáng đỏ mờ ảo, sắc mặt lập tức tối sầm:
"Chiếc camera này không ghi hình toàn cảnh, mà chỉ chĩa thẳng vào Trì Tâm.” Ánh mắt Dung Phượng cũng trở nên nghiêm trọng:
"Kẻ đứng sau chắc chắn có mưu đồ riêng."
"Không có gì lạ." Cảnh Tu Bạch thì thầm, đôi mắt lóe lên vẻ sắc bén: "Chúng ta đã từng đụng độ với kẻ đó rồi."
Trong khi hai người phía sau âm thầm trao đổi, Trì Tâm ở phía trước lại hoàn toàn không hề hay biết.
Cô, trong trung tâm của mọi ánh nhìn, đang cầm tấm thẻ số vừa nhận từ tay Lục Triều Văn, giữ tư thế tao nhã và nụ cười đầy mị lực. Nhưng trong lòng, cô không khỏi thầm oán trách:
Sao lại ngồi gần thế này? Ngửa cổ mỏi cả người. Nước bọt của Lục Triều Văn sắp b.ắ.n hết lên mặt cô rồi.
Trên sân khấu, Lục Triều Văn hào hứng cất cao giọng:
"Lần thứ ba, năm khối gan tươi! Năm khối gan tươi! Chỉ trong vòng ba ngày sắp tới! Có ai trả giá cao hơn không?"
Trì Tâm khẽ lùi người ra sau, tránh luồng nhiệt tình gần như chạm tới từ Lục Triều Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng anh ta vẫn cúi xuống, nở một nụ cười trắng bóc, tươi rói:
"Sao rồi? Cô Trì không có hứng thú sao?"
"Không cần." Cô trả lời ngắn gọn.
"Quả nhiên là Cô Trì có phong thái riêng." Lục Triều Văn tươi cười gõ búa. "Không có ai ra giá cao hơn, món hàng đầu tiên sẽ thuộc về vị khách đã ra giá năm khối gan tươi!"
Một tiếng "cộc" vang lên.
Trì Tâm quan sát món hàng đầu tiên được mang đi, món thứ hai được đưa lên.
Thứ vừa được đấu giá là nhóm m.á.u RH âm tính cực hiếm – một loại tài nguyên vốn đã khó tìm từ trước Đại Suy Vong, giờ đây càng trở nên vô giá. Nhưng với những người không cần đến, nó gần như vô giá trị. Sự thờ ơ của khán giả là điều dễ hiểu.
"Tiếp theo, chúng ta có món hàng thứ hai – Răng nanh Hổ Biến Dị!"
Hử? Trì Tâm khẽ cúi người, chăm chú quan sát.
Lục Triều Văn giơ cao chiếc răng nanh. Ngay lập tức, hình ảnh chiếc răng hiện trên các màn hình quanh hội trường. Chiếc nanh trong vắt tựa ngọc, sắc bén đến rợn người.
"Như quý vị đã biết, hổ biến dị cực kỳ hiếm gặp và rất khó săn bắt. Việc lấy được răng nanh tốt nhất là khi con hổ vẫn còn sống hoặc không quá năm phút sau khi chết. Độ sắc bén của nó vô cùng lý tưởng để chế tạo vũ khí hoặc trang sức. Giá khởi điểm: 100.000 cân gạo!"
Mức giá này quá cao? Trì Tâm thoáng trầm ngâm, nhớ lại chiếc nanh cô từng lấy được vào thời điểm vàng sau khi hạ gục con hổ khi giải cứu Vĩnh Ninh.
Chiếc nanh lập tức nhận được sự chú ý nhiều hơn so với món hàng trước. Những tiếng ra giá rải rác nhanh chóng đẩy mức giá lên 250.000 cân gạo.
Khi Lục Triều Văn chuẩn bị gõ búa, một người bất ngờ chạy lên, thì thầm vào tai anh ta.
Lục Triều Văn trông kinh ngạc, rồi thông báo:
"Rất xin lỗi quý vị, chủ nhân món hàng vừa nhận được một phát hiện mới từ phòng thí nghiệm: Răng nanh của hổ biến dị có tác dụng... tăng cường sinh lực nam giới! Đúng vậy! Khi nghiền mịn răng nanh thành bột, hòa vào dược phẩm hoặc rượu, sẽ giúp phái mạnh hồi phục sinh lực và nâng cao sức mạnh thể chất! Có vị khách nào muốn ra giá thêm không?”