Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 294



 

Gã định mở miệng chửi thêm, nhưng ngay lập tức câm lặng khi thấy Trì Tâm chậm rãi giơ một tay lên, giọng điệu thản nhiên: "Anh đang tìm tôi sao?” Một ý nghĩ khủng khiếp chợt lóe lên trong đầu gã.

 

Gã mở to mắt, hoảng sợ nhìn cô: “Cô... cô là...?" Trong bóng tối mờ ảo, Trì Tâm quay lại, nở một nụ cười đầy quyến rũ.

 

Ánh sáng từ dưới ghế hắt lên, chiếu sáng khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của cô. Nhưng trong mắt tên công tử bột, nụ cười ấy giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục. Gã run lên bần bật, cơ thể mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, không nói thêm được lời nào.

 

Trì Tâm tao nhã đứng dậy, đúng lúc một luồng sáng định hướng chiếu thẳng vào cô, làm nổi bật toàn bộ dáng hình của cô trong bóng tối.

 

Trong khoảnh khắc, cả hội trường như bị bao phủ bởi bóng đêm, chỉ còn cô là trung tâm của ánh sáng, tỏa ra khí chất không ai sánh bằng.

 

Với những ánh mắt đổ dồn về mình, Trì Tâm không hề nao núng.

 

Cô thẳng người, sải bước tự tin và duyên dáng, mỗi bước đi đều toát lên vẻ thanh lịch, quyến rũ không thể cưỡng lại, như một nữ hoàng của thế giới hoang tàn.

 

Cho đến khi cô băng qua con đường hẹp dẫn lên sân khấu, Lục Triều Văn vẫn chưa kịp hoàn hồn.

 

"Không nhận ra tôi à?” Trì Tâm nhướng mày, giọng điệu đầy ẩn ý.

 

Lục Triều Văn gần như rớt cằm xuống bàn đấu giá:

 

“Cô... cô Trì?”

 

Cũng không trách anh ta được, hình tượng của Trì Tâm ngày hôm qua, với chiếc khẩu trang đen che kín, áo sơ mi bó sát, váy ngắn gọn gàng và thanh đao sắc bén, hoàn toàn không liên quan gì đến một mỹ nhân diễm lệ đang đứng trước mặt.

 

Khán giả trong hội trường, khi nhận ra "nữ chủ họ Trì" danh tiếng vang xa chỉ sau một đêm, hóa ra lại là một người đẹp rạng rỡ đến vậy, lập tức dậy sóng bởi những tiếng xuýt xoa kinh ngạc. "Yên lặng! Mọi người giữ trật tự!" Lục Triều Văn gõ nhẹ búa đấu giá, cố gắng lấy lại không khí trang nghiêm. Anh ta liếc nhìn Trì Tâm một lần nữa, vẫn không khỏi bối rối. Nhưng chính ánh mắt sắc bén đầy quen thuộc của cô đã khiến anh ta cuối cùng cũng xác nhận được thân phận:

 

"Nếu đã vậy, theo đúng cam kết, chỉ cần Cô Trì có mặt, dù muốn ngồi ở vị trí nào, chúng tôi cũng sẽ phá lệ cho phép.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ánh mắt Trì Tâm lướt qua khắp lượt, rồi dừng lại ở khoảng trống ngay trước bàn đấu giá. Cô khẽ nâng tay chỉ về phía đó:

 

"Chỗ này." Cả hội trường lại xôn xao bởi những tiếng thốt lên ngỡ ngàng.

 

Lục Triều Văn cũng sững sờ trong một khoảnh khắc, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu:

 

"Được."

 

Ngay lập tức, một chiếc ghế bành kiểu châu Âu chạm khắc tinh xảo được mang tới đặt trang trọng ngay trước bục đấu giá.

 

Bỏ qua hàng trăm ánh mắt dò xét – tò mò, ghen tị hay dè dặt – Trì Tâm an nhiên ngồi xuống, dáng vẻ vừa thoải mái vừa toát lên vẻ uy nghi.

 

"Buổi đấu giá—bắt đầu!" Lục Triều Văn dõng dạc tuyên bố, không để không khí phấn khích lấn át tiến độ. Cô gái phía trước sân khấu nhẹ nhàng ngồi xuống, tấm váy rực rỡ xòe rộng như một đóa hoa đêm tráng lệ.

 

Cả hội trường chìm trong bóng tối, chỉ có một luồng sáng duy nhất chiếu xuống chỗ cô ngồi, hòa vào ánh sáng của bục đấu giá.

 

Toàn bộ buổi đấu giá dường như được dàn dựng riêng cho cô thưởng lãm.

 

Cảnh Tu Bạch cùng Dung Phượng ngồi kế bên, cả hai lặng lẽ quan sát màn trình diễn chưa từng thấy trong lịch sử đấu giá nơi đây. Ánh mắt họ giao nhau, cùng một cảm xúc phức tạp.

 

Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng xuýt xoa khẽ khàng từ các vị khách. Một nụ cười thoáng qua trên mặt Cảnh Tu Bạch, nhưng nhanh chóng chìm vào suy tư.

 

Dù ở bất kỳ đâu, cô vẫn luôn rực rỡ, chói mắt, như vì tinh tú duy nhất rực sáng trong thế giới hỗn loạn này.

 

Dung Phượng, từ khi ngồi xuống, luôn giữ tư thế nghiêm nghị, như thể cảnh giác điều gì đó. Ánh mắt anh ta dừng lại trên một cái đầu ở hàng ghế đầu tiên, sâu thẳm trong đáy mắt ẩn hiện một tia chán ghét.

 

Vì ánh sáng quá tối, Cảnh Tu Bạch không nhận thấy vẻ khác lạ của anh ta. Anh nhíu mày, cảm giác một luồng bất an nhè nhẹ, ghé sát tai Dung Phượng thì thầm:

Mèo Dịch Truyện