Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 303



 

Động tác hờ hững và lực ném đầy ngạo mạn của Lâu Thần, nếu người trong hội trường mục kích, chắc chắn sẽ khiến họ kinh hoàng đến mức hồn vía lên mây.

 

Trì Tâm trầm mặc nhìn anh ta, không một lời đáp.

 

Một lúc sau, nụ cười đắc ý của Lâu Thần có chút cứng lại: "Cô không định khen tôi sao? Tôi rõ ràng đã tiến bộ rồi mà."

 

Trì Tâm đáp lạnh nhạt: "Tôi là cha anh à?"

 

Câu nói của cô khiến Lâu Thần khựng người, vẻ mặt giận dữ. Anh ta toan nhảy xuống để đối chất trực diện với Trì Tâm nhưng rồi lại dừng lại, kiềm chế cảm xúc.

 

Anh ta bực bội nghiến răng:

 

"Cô đúng là không biết phải trái! Tôi mạo hiểm lớn như vậy để hiện diện trước mặt cô, không cảm kích thì thôi, còn dám mắng tôi?"

 

Trì Tâm xoa thái dương, cảm thấy uể oải:

 

"Lâu Thần, anh lại định giở trò gì? Làm ơn, nói thẳng vấn đề đi."

Mèo Dịch Truyện

 

Lâu Thần nhìn cô, sự phẫn nộ trong mắt dần tan biến. Gương mặt anh ta thoáng qua vẻ trầm tư. Sau đó, anh ta một lần nữa rút một ống sinh phẩm từ vali ra.

 

Nhận thấy động tác của anh ta, Trì Tâm lập tức siết chặt cảnh giác. Nhưng lần này, anh ta không hề mang theo bất kỳ ý đe dọa nào.

 

Anh ta nhảy xuống, tiến thẳng về phía cô, rồi nhẹ nhàng đặt ống sinh phẩm vào tay cô.

 

Trì Tâm: ???

 

Lâu Thần khẽ "chậc" một tiếng, quay mặt đi chỗ khác với vẻ khó chịu, cất giọng đầy kiêu ngạo:

 

"Trong đội của mấy người có một kẻ hình như chỉ là người thường đúng không? Kẻ vô dụng ấy sống sót đến giờ cũng chỉ tổ làm vướng chân cô thôi. Tôi vừa kiểm tra rồi, ống thuốc này là thật. Mà mấy người cũng đâu tranh lại mấy gã béo phì đó, tôi chỉ tiện tay ra ơn giúp một chút thôi."

 

Anh ta nói với vẻ ban phát ân huệ, mặt đầy biểu cảm kiểu như 'ta đây hiếm khi ra tay, mau mà cảm tạ đi'. Tuy nhiên, ánh mắt Trì Tâm nhìn ống sinh phẩm trong tay lại như đóng băng.

 

Trì Tâm: "Khoan đã... "

 

Đột nhiên, vẻ mặt tự mãn của Lâu Thần biến sắc. Anh ta tái mét, khe khẽ rủa thầm:

 

"Chết tiệt, đúng là không nên mạo hiểm khi lão già đó vẫn còn ở đây."

 

Anh ta vội vàng quay đầu nhìn Trì Tâm, nghiêm giọng:

 

"Trên con phi thuyền này có một thế lực cực mạnh, cô không đấu lại đâu. Đừng cố chấp, hãy rút lui ngay!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Tâm: "Khoan đã..."

 

Cô gần như bật phắt khỏi ghế. Nhưng Lâu Thần như bị lửa thiêu đốt gót chân, chỉ kịp buông lại câu cảnh báo rồi nhanh chóng búng tay một cái. Cơ thể anh ta tan biến như làn khói, hòa vào không gian bị bóp méo xung quanh.

 

Âm thanh xung quanh đột ngột ập đến, tiếng ồn ào hỗn tạp từ hội trường như một cơn sóng thần dữ dội tràn vào, khiến đôi tai cực kỳ nhạy cảm của Trì Tâm đau buốt.

 

Cô nhận ra mình đã hoàn toàn trở lại thực tại. Nhưng khi cúi xuống nhìn, cô thấy ống sinh phẩm vẫn lặng lẽ nằm gọn trong lòng bàn tay.

 

Ở phía đối diện, Lục Triều Văn vẫn giữ nguyên tư thế như thể đang định ngăn cản cô, nhưng lại bị đóng băng giữa chừng.

 

Trì Tâm: ...

 

Lục Triều Văn: ... Khán giả bên dưới thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Họ chỉ chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái: ống sinh phẩm vốn nằm trong chiếc vali cấp cứu đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu trên tay Trì Tâm.

 

Sự im lặng bao trùm trong giây lát, sau đó bùng nổ thành một làn sóng xôn xao.

 

"Chuyện gì vậy?"

 

"Ở đây mà cũng có thể lấy hàng mà không cần trả giá sao?"

 

"Đây rõ ràng là cướp bóc! Hàng trắng trợn!"

 

Bị vây hãm bởi những lời buộc tội gay gắt, Trì Tâm ngay lập tức nắm bắt được tình thế.

 

Có lẽ lần này Lâu Thần thực sự có ý định tốt. Thấy đội của cô có một thành viên không sở hữu dị năng, anh ta đã cố tình "đi đường tắt" để đưa ống dược phẩm cho cô.

 

Nhưng Lâu Thần lại quá thiếu kinh nghiệm trong giao tiếp xã hội. Hành động này không những chẳng giúp được gì mà còn đẩy cô vào giữa tâm điểm của mọi rắc rối.

 

Nhận ra điều đó, khóe miệng Trì Tâm khẽ co giật, cô phải cố gắng lắm mới kìm nén được ý muốn xoa bóp thái dương.

 

Đúng lúc này, Lục Triều Văn cuối cùng cũng hoàn hồn, thận trọng lên tiếng:

 

"Cô Trì, cô định giải quyết chuyện này thế nào?"

 

Trì Tâm vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, đáp:

 

"Chuyện này... tôi vừa lỡ tay nhanh quá. Tôi xin trả lại cho anh, tôi không có ý định đấu giá."

 

Cô đưa tay định trả lại ống sinh phẩm. Nhưng Lục Triều Văn lập tức lùi lại một bước, như thể thứ cô đang cầm là một quả b.o.m hẹn giờ.

 

"Cô Trì, có lẽ cô vẫn chưa biết." Anh ta nói với vẻ mặt bất lực: "Hàng hóa của chúng tôi, một khi đã được giao cho khách, tuyệt đối không có chuyện thu hồi lại.”