Trên tay anh ta là một khẩu súng, rõ ràng vừa mới cướp được từ một thành viên lực lượng an ninh.
"Giỏi lắm!" Một thành viên an ninh nằm bất tỉnh dưới đất. Có vẻ như anh ta phát hiện điều bất thường và đến kiểm tra, nhưng cuối cùng bị Dung Phượng đánh gục và đoạt lấy vũ khí.
Trì Tâm bước qua, đ.ấ.m nhẹ lên vai Dung Phượng khi vừa vào trong.
"Quả nhiên, anh không hiểu lầm ám hiệu của bọn tôi." "Đó mà gọi là ám hiệu à?” Dung Phượng nói.
"Gần như trực tiếp bảo tôi phải làm gì rồi." "Anh có nhận ra không, từ khi gặp lại Úc Tương, anh bắt đầu có vẻ đã nhiễm thói của anh ta rồi." Trì Tâm cười.
Dung Phượng tránh né vấn đề này. "Chỗ này rất dễ tìm, chỉ cần tiến sâu vào hành lang số ba là có thể tiếp cận, nhưng tôi chưa rõ cách hoạt động của cái này, hình như vừa thao tác sai chỗ nào đó.”
"Cậu vừa tắt động cơ chính, giờ con tàu vẫn đang bay được là nhờ động cơ dự phòng."
Trong khi họ trò chuyện, Cảnh Tu Bạch chăm chú nghiên cứu thiết bị trước mặt. Nghe vậy, anh đáp lời: "Nếu muốn nó nhanh chóng rơi, chỉ cần tắt luôn động cơ dự phòng là được."
Trì Tâm nhón chân, ghé sát vào tai Dung Phượng, khẽ cười nói: "Làm rất tốt!"
Dung Phượng giật mình như bị điện giật, lùi nhanh một bước. Định nói gì đó nhưng lại thấy Trì Tâm hoàn toàn không để tâm, tiếp tục tiến về phía Cảnh Tu Bạch để xem xét động cơ. Anh ta đành lặng lẽ ngậm miệng.
"Vô hiệu hóa động cơ dự phòng cần chút thời gian." Cảnh Tu Bạch nói, tháo tấm chắn kim loại ra, chỉ vào mạng lưới mạch điện phức tạp bên trong và chỉ dẫn tỉ mỉ cho Trì Tâm: "Phải làm thế này trước, sau đó mới thế này..."
Mắt Trì Tâm nhanh chóng trở thành hình xoắn ốc.
"Đợi đã..." "Ầm——"
Có thứ nặng va chạm mạnh với thân tàu, khiến nó chấn động dữ dội hơn trước. Lần này dường như là đòn tấn công có chủ đích từ lâu, làm những cánh quạt turbine đang rít lên tốc độ cao bỗng chững lại một nhịp đầy đáng ngại trước khi hoạt động trở lại vài giây sau.
"Động cơ dự phòng có vẻ không đáng tin cậy lắm. Nếu cứ bị tấn công như thế này, chúng ta sẽ phải hạ cánh khẩn cấp." Cảnh Tu Bạch khẽ lắc đầu: "Cách tốt nhất bây giờ là vô hiệu hóa dần động cơ dự phòng, để chúng ta có thời gian chuẩn bị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy làm đi." Trì Tâm quyết đoán. Cô lấy ra một bộ công cụ chuyên dụng từ không gian trữ vật cá nhân, đặt trước mặt Cảnh Tu Bạch rồi ngập ngừng. "Những con kền kền này... thật sự đang trả thù sao?"
Trước đó cô chỉ buột miệng nói, không ngờ đám kền kền khổng lồ lại hung hãn đến vậy.
"Đó là khả năng lớn nhất. Kền kền là loài sống đơn độc, hiếm khi tụ tập thành đàn thế này." Cảnh Tu Bạch khẩn trương tìm kiếm trong hộp công cụ.
Ánh mắt Dung Phượng thoáng d.a.o động. "Các người..." Anh ta mới nói nửa câu, nhưng nhận ra đây không phải lúc nói chuyện này, liền nén lại sự hiếu kỳ bất chợt và im lặng chờ chỉ thị.
Cảnh Tu Bạch cầm tô-vít đầu sao, ngẩng đầu nhìn Trì Tâm, ánh mắt kiên định. "Nếu muốn hạ cánh an toàn, nhất định phải xử lý bọn chúng."
Trì Tâm lập tức hiểu rõ ý đồ của anh. "Biết rồi."
Cô thuận tay nắm lấy Dung Phượng. "Đi, chúng ta đi giải quyết đám chim khổng lồ kia."
Vừa xoay người, tiếng bước chân vang lên cùng những tiếng hô lớn từ góc hành lang. Trì Tâm khẽ "chậc" một tiếng đầy khó chịu, lầm bầm, "Đợi các người đến chắc xong xuôi từ lâu rồi." Sau đó, cô lập tức vung vũ khí khai hỏa.
"Đoàng!"
Dung Phượng vô hiệu hóa mục tiêu từ hành lang đối diện đang lao tới.
Sự gián đoạn này khiến Trì Tâm nhớ ra điều gì đó. Cô vỗ nhẹ lên trán, treo s.ú.n.g gọn gàng bên hông, rút từ không gian ra một chiếc hộp nhỏ, bật nắp "tách" một tiếng gọn gàng rồi đưa cho Cảnh Tu Bạch.
Cảnh Tu Bạch ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên: "Cô lấy ra khi nào vậy?”
"Lúc nãy tiện tay thôi." Trì Tâm khẽ cười tinh quái, lộ ra hàm răng trắng đều.
Hóa ra khi Louis rơi xuống hố lớn, còn Cảnh Tu Bạch phá cửa, cô đã tranh thủ thu dọn toàn bộ hàng hóa trên bàn vào không gian của mình.
Mèo Dịch Truyện
Dù sao cô cũng đã trả tiền, những thứ này giờ là của cô. Bên kia không có ai nhận hàng, chẳng thể trách cô.