Hiếm khi cô bày ra dáng vẻ tinh quái như vậy, Cảnh Tu Bạch khó khăn lắm mới dứt ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, cầm lấy một thiết bị liên lạc siêu nhỏ từ trong hộp.
"Điều chỉnh tần số." Giọng nói của anh vang lên qua cả thiết bị lẫn thực tế, âm trầm ấm áp vang vọng, như bao trùm lấy không gian.
"Nghe rõ rồi." Trì Tâm nói.
"Chỗ này giao cho anh." Cảnh Tu Bạch cúi đầu, tiếp tục xử lý động cơ dự phòng, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Trì Tâm ngẩng lên nhìn Dung Phượng.
Từ ánh mắt cô, anh ta thoáng thấy sự băn khoăn, liền chủ động nói: "Lần này cô lại có ý định mạo hiểm nào nữa, cứ nói thẳng đi."
Trì Tâm khẽ gãi mặt: "Không phải tôi... mà là muốn cho anh cái này."
Cô xoay cổ tay, ống tiêm chứa dược phẩm dị năng hoàn mỹ xuất hiện, một bảo vật khiến bao kẻ thèm khát. Không chút do dự, cô đưa nó cho Dung Phượng: "Tôi đã xác nhận kỹ, đây đích thị là dược phẩm dị năng."
Dung Phượng nhìn chằm chằm vào ống tiêm, ánh sáng đỏ của đèn cảnh báo lóe lên trên gương mặt anh, tạo nên sự thay đổi sáng tối bất định. Hồi lâu, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khó hiểu: "Cô nghĩ tôi sẽ cản chân hai người sao?”
"Tất nhiên là không!" Trì Tâm không ngờ anh lại nghĩ theo hướng đó, suýt chút nữa làm rơi lọ thuốc.
Mèo Dịch Truyện
Ánh mắt Dung Phượng dừng lại trên gương mặt cô.
Trong đầu Trì Tâm lóe lên hàng loạt lời giải thích, nhưng khi định thốt ra lại nuốt trở vào. Cô chỉ ngẩng lên, nghiêm túc nhìn anh, hỏi: "Anh hỏi vậy, chẳng lẽ đang coi thường tôi?”
Lần này đến lượt Dung Phượng ngạc nhiên chớp mắt. "Cái gì cơ?"
"Đừng nói riêng anh, trước đây tôi còn từng dẫn theo cả một nhóm thường dân từ căn cứ. Họ có gây vướng víu cho tôi đâu?” Trì Tâm đáp.
Cảnh Tu Bạch ở phía sau ho nhẹ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Dung Phượng khẽ d.a.o động, mang theo chút phức tạp pha lẫn buồn cười: "Cô đúng là... đã thuyết phục được tôi rồi."
Trì Tâm không chút biểu cảm, đưa tay ra thêm một lần nữa:
"Lợi dụng lúc này, muốn đánh thì cứ đánh. Tôi sẽ bảo vệ anh."
Câu nói giản dị ấy chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối và lòng tự tin không gì lay chuyển được của cô.
Dung Phượng thở dài, nắm hờ lấy tay cô rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
"Tôi không cần nó." Anh đáp, giọng kiên định: "Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường. Còn chuyện trở thành vị thần của thế giới mới, tôi thực sự không có hứng thú."
Sự từ chối bất ngờ này khiến Trì Tâm hơi nhướn mày, như thể lần đầu tiên nhìn thấy một Dung Phượng hoàn toàn khác. Cô chăm chú quan sát anh một lúc, nhận thấy không chút d.a.o động trong đôi mắt anh, bèn xoay cổ tay, đưa lọ thuốc trở lại không gian riêng của mình.
"Tôi hiểu rồi." Trì Tâm nói: "Cứ xem như đây là sự bù đắp cho việc anh đã hiểu lầm tôi, chúng ta xem như huề nhau."
Cô biết Dung Phượng không để tâm, cố tình nói vậy để anh không cảm thấy áy náy khi từ chối thiện ý của mình.
Quả nhiên, ánh mắt của Dung Phượng lộ ra chút ý cười. Anh gật đầu: "Đi thôi." Trì Tâm không lo lắng cho an toàn của Cảnh Tu Bạch. Cả hai để anh lại trong phòng động lực, tiện tay đóng cửa lại.
Nhìn lớp băng từ dị năng niêm phong hoàn toàn lối vào, Trì Tâm và Dung Phượng trao nhau một ánh mắt rồi tiến vào khu vực sảnh thương mại theo lối hành lang.
Đó là nơi trước đây tập trung đông người nhất, với những tấm kính cường lực trong suốt không có chút khả năng phòng thủ nào. Nếu lũ kền kền muốn trả thù, chúng sẽ ưu tiên tấn công từ đó.
Khi hai người bước vào khu vực sảnh thương mại, cảnh tượng trước mắt đúng như Trì Tâm dự đoán: hỗn loạn tột độ. Bên ngoài những tấm kính trong suốt là bốn đến năm con kền kền đột biến khổng lồ dài tám đến chín mét, dang rộng đôi cánh không ngừng lao vào thân phi thuyền bằng lực cực mạnh, khiến nó chao đảo dữ dội, tiếng kim loại rên rỉ vang lên khắp nơi.
Những cú va chạm trước đó phần lớn cũng xuất phát từ đây.
Lũ kền kền bao vây, gần như che phủ nửa phi thuyền trong bóng tối. Con người bên trong run rẩy sợ hãi trước sự đe dọa của chúng, mất sạch vẻ kiêu hãnh hay hào nhoáng thường ngày. Mỗi người một vẻ, kẻ thì chửi rủa ầm ĩ, người thì co rúm dưới ghế, không dám ngẩng đầu nhìn ra.