Không chút do dự, Trì Tâm bước đi.
Dung Phượng vội vàng theo sau, hơi lưỡng lự:
"Cô không muốn suy nghĩ thêm à?"
"Đây đều là lần đầu chúng ta thâm nhập vào một cấu trúc như thế này. Cứ tiến sâu hơn, mọi thứ sẽ dần hé lộ." Trì Tâm đáp, giọng bình thản.
Con đường này quá rộng so với kích thước con người. Có lẽ vì họ đang ở gần đỉnh tổ mối, tạm thời chưa gặp con mối nào, nhưng chưa đi được bao xa, cả hai phải dừng lại.
Hóa ra lối đi rộng lớn này chỉ là một nhánh phụ trong tổ.
Trước mặt họ xuất hiện thêm nhiều đường hầm tương tự, và một đại lộ chính khổng lồ, rộng gấp ba bốn lần các nhánh phụ, đủ sức cho hàng chục phương tiện hạng nặng di chuyển song song, thoai thoải dốc xuống vực sâu.
"Đây là... đường trục chính?" Trì Tâm hỏi, giọng không chắc chắn.
Dung Phượng giơ s.ú.n.g lên quan sát:
"Nếu muốn qua phía bên kia, có lẽ chúng ta phải đi từ dưới lên."
Trì Tâm thở dài, vừa lẩm bẩm vừa lấy dây thừng buộc hai người lại với nhau:
"Từ nhỏ, tôi đã cực kỳ ghét mê cung. Trong những khu giải trí trước đây, tôi chưa bao giờ thèm đặt chân vào những trò chơi như thế. Ai ngờ bây giờ lại phải chơi trốn tìm với lũ côn trùng biến dị trong một mạng lưới đường hầm phức tạp đến thế này. Đúng là số phận trớ trêu."
Câu nói mang chút trẻ con này khiến Dung Phượng không khỏi ngạc nhiên, anh ta liếc nhìn cô.
Trì Tâm cúi đầu, cẩn thận thắt một nút chết:
"Tôi quyết định rồi, từ giờ tôi sẽ ghét lũ mối."
Dung Phượng khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên vì nén cười không nổi.
Rõ ràng là cô đang rất bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Trì Tâm không phải kiểu người để cảm xúc cá nhân làm trì hoãn công việc. Cô chỉ tranh thủ lúc chuẩn bị để than vãn một chút, sau đó nhanh chóng tập trung lại.
Trì Tâm lục lọi trong không gian của mình một lúc, nhận ra không có công cụ nào đủ mạnh mẽ. Sau một chút do dự, cô lấy ra chiếc răng hổ biến dị mà cô đã nhặt được trước đó.
Dung Phượng nhướng mày:
"Đây có phải chiếc răng từng bán được cả đống vật tư ở buổi đấu giá không?"
"Tôi không có tham lam đâu, cái này là do tôi tự tay kiếm được." Trì Tâm vừa giải thích vừa đưa cho anh ta một chiếc răng. "Kết cấu của nó cực kỳ cứng rắn, hoàn toàn có thể thay thế một chiếc móc leo chuyên dụng." Sau khi chắc chắn cả hai đã được buộc chặt vào cùng một sợi dây, Trì Tâm vẫy tay với Dung Phượng rồi dứt khoát ngả người ra sau, thả mình rơi tự do xuống vực thẳm bên dưới.
Dù đã lường trước được năng lực của cô, Dung Phượng vẫn không khỏi giật mình bởi động thái táo bạo này. Anh ta vội vã thò đầu ra mép vực, dõi mắt nhìn theo.
Chỉ thấy Trì Tâm, ngay khi bắt đầu lao xuống, cô đã cắm phập chiếc răng hổ biến dị vào vách đất cứng chắc, trượt một đoạn rồi dừng lại, ngước lên nhìn anh với một nụ cười đầy tự tin.
Dung Phượng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khóe môi bất giác cong lên nụ cười. Ngay sau đó, anh ta cẩn trọng dùng chiếc răng hổ làm điểm tựa, từ từ hạ mình xuống. Anh hiểu rõ bản thân không có kỹ năng điêu luyện như Trì Tâm, tốt nhất là không nên bắt chước những hành động liều lĩnh của cô.
Hai người, một trước một sau, hạ xuống. Âm thanh hỗn loạn của đàn mối từ bên dưới ngày càng gần, khiến gương mặt Trì Tâm trở nên nghiêm trọng. Cô quay đầu nhìn những lối đi đan xen phức tạp trước mặt, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ:
"Chúng ta nên đi lối nào bây giờ?"
Trán Dung Phượng lấm tấm mồ hôi. Anh ta mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Đúng lúc cả hai đang bối rối, một tiếng rè rè bất ngờ vang lên từ mô-đun liên lạc không dây trên tai họ, thứ vẫn được đeo kể từ lúc khởi hành.
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm và Dung Phượng nhìn nhau, ánh mắt bừng lên tia hy vọng như được cứu rỗi.
"Cảnh Tu Bạch? Là anh phải không?" Trì Tâm cố gắng kìm nén sự phấn khích, khẽ hỏi.
Lần này, cô không chỉ nghe tiếng rè rè mà còn nghe rõ tiếng thở dồn dập của Cảnh Tu Bạch, như thể anh đang di chuyển nhanh chóng:
"Là tôi. Các cô đang ở vị trí nào?"
Nếu không phải đang lơ lửng trên vách đá cheo leo, Trì Tâm chắc chắn đã nhảy cẫng lên vì vui sướng.
"Chúng tôi đã vào sâu trong tổ mối, nhưng không biết cách nào để tìm được anh," Trì Tâm đáp, giọng nói thoáng chút lo lắng. Cô nhận ra rằng tất cả bọn họ đều lần đầu tiên đặt chân đến nơi này. Cảnh Tu Bạch cũng chưa chắc đã biết cách nào để định vị họ.