Dung Phượng lảo đảo.
Cả hai nhanh chóng bắt đầu leo lên khối tổ mối khổng lồ.
Từ trên độ cao kia, cô từng lầm tưởng các lỗ tổ chỉ lớn chừng một cái đầu người.
Nhưng khi thực sự đặt chân lên bề mặt này, cô kinh ngạc nhận ra mỗi cái lỗ tổ đều rộng rãi đủ để kê vừa một chiếc giường đôi!
Chỉ sau khi tự mình trải nghiệm, cô mới cảm nhận được trọn vẹn sự đồ sộ của kiến trúc này.
Bề mặt của tổ mối dựng đứng sừng sững, và ngoại trừ những gờ đá lởm chởm quanh miệng lỗ hổng, gần như không có bất kỳ điểm tựa nào để bám víu.
Dù vậy, cả hai vẫn kiên trì leo lên, tựa như đang thực hiện một nhiệm vụ leo núi mạo hiểm trên một vách đá gần như thẳng đứng.
Trì Tâm khẽ liếc nhìn xuống bên dưới.
Đây không phải khu vực mà con phi thuyền của họ đã rơi xuống. Xung quanh cô chỉ có những đám mây dày đặc bao phủ, che khuất hoàn toàn tầm nhìn xuống mặt đất hay thảm thực vật bên dưới.
Hít một hơi thật sâu, cô tiếp tục cố gắng trèo lên cao hơn nữa.
Tổ mối vững chãi như một pháo đài tự nhiên kiên cố, và hiện tại, cô chỉ phát hiện được một lối vào duy nhất — chính là nơi đàn mối có cánh vừa tràn ra.
Từ lối vào, đàn mối vẫn cuồn cuộn trào ra, tạo thành một dòng thác đen khổng lồ, nuốt chửng hoàn toàn hai bóng người bé nhỏ phía dưới.
Trì Tâm thoăn thoắt leo lên một mô đất nhô cao. Cô ngước nhìn lối vào duy nhất lơ lửng trên đầu, một độ cao mà cả cô và Dung Phượng đều không thể tự mình chạm tới.
Bề mặt vách đất dẫn lên đó hoàn toàn trơn nhẵn, rõ ràng đàn mối không gặp trở ngại này khi di chuyển.
Phía sau cô, Dung Phượng cũng nhanh chóng trèo lên.
Nhìn thấy tình hình, anh tiến đến chân vách, ngồi xổm xuống, chống hai tay đan vào nhau, tạo thành bệ đỡ vững chắc, ngẩng lên nhìn Trì Tâm:
"Cô làm được chứ?"
Nhìn động tác của anh, Trì Tâm hiểu ngay ý định. Cô ngước nhìn khoảng cách phía trên, ước lượng một chút:
"Dù cộng chiều cao của anh và tôi, vẫn còn thiếu... một người như tôi nữa."
Dung Phượng không thay đổi tư thế:
Mèo Dịch Truyện
"Nhưng cô là cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của anh, Trì Tâm khẽ cười:
"Đừng hỏi liệu có làm được không. Cứ ra tay là được."
Nói xong, cô lao tới, lấy đà, dứt khoát đạp lên bàn tay anh, bật người vút lên.
Cô nín thở, mắt chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất trên đỉnh.
Cô nhảy vọt lên không trung, vươn tay tóm lấy mép cửa hang.
Nhanh chóng, cô nhẹ nhàng lộn người qua mép và ném xuống sợi dây thừng mà cô đã buộc quanh eo mình trước đó.
Dung Phượng túm lấy sợi dây và trèo lên.
Lúc này, một nhóm mối trắng đã bao vây chặt năm con kền kền đột biến, trận chiến diễn ra ác liệt. Lối vào lòng tổ trở nên vắng vẻ, không còn sinh vật nào canh giữ.
Trì Tâm lấy ra một khẩu s.ú.n.g trường tấn công gắn laser chỉ thị mục tiêu, ném về phía Dung Phượng. Còn cô thì rút nhanh khẩu tiểu liên từ bao s.ú.n.g gắn đùi, một tay siết chặt vũ khí, tay kia giơ đèn chiến thuật, thận trọng bước vào địa đạo. Vừa đặt chân vào bên trong, một luồng gió mát lạnh từ dưới chân thổi lên, khiến Trì Tâm không khỏi sững sờ.
Nếu bên ngoài, kiến trúc địa hình của tổ mối đã đủ sức làm cô kinh ngạc bởi sự vĩ đại tự nhiên của nó, thì khi đặt chân vào bên trong, tâm trí cô chỉ còn một câu hỏi chân thành:
"Liệu những con côn trùng này... có phải là loài người biến dị?" Giọng cô thì thầm, vang vọng một cách lạ lùng trong không gian tĩnh mịch.
Trái với tưởng tượng về một hang động bẩn thỉu, hỗn độn, lòng đất bên trong tổ mối lại rộng rãi đến kinh ngạc và sạch sẽ một cách bất thường. Nền đất được nén chặt cứng như bê tông, không hề có nguy cơ sụt lún hay trượt chân.
Trước mắt họ là vô số đường hầm kéo dài vào sâu bên trong, mỗi lối đều uốn lượn, rối rắm như một mê cung. Một số dẫn xuống những hố sâu hun hút không thấy đáy, số khác thoai thoải, không rõ điểm cuối.
Cả lòng tổ tràn ngập một sự bồn chồn khó tả. Từ sâu trong các đường hầm, tiếng động của hàng triệu con mối di chuyển vang vọng không ngừng, như nhịp đập của một cỗ máy khổng lồ, cho thấy sự hoạt động không ngơi nghỉ của chúng.
Dung Phượng thoát khỏi sự kinh ngạc ban đầu:
"Đây là lần đầu tôi đặt chân vào một hệ thống hang động côn trùng phức tạp đến vậy, quả là một trải nghiệm mở mang tầm mắt."
Trì Tâm quay sang nhìn anh:
"Anh muốn đi hướng nào?"
Dung Phượng không ngờ mình lại được giao nhiệm vụ quyết định như vậy. Anh ta ngập ngừng một chút, ngẩng đầu đánh giá, rồi thử chỉ về con đường thoai thoải hơn:
"Có lẽ hướng phi thuyền rơi xuống nằm ở phía này."