Khi anh ta trèo lên mép, còn chưa kịp cùng cô ăn mừng chiến thắng, anh ta đã bất ngờ ôm chầm lấy cô.
Trì Tâm hơi khựng lại.
Trì Tâm kiềm chế phản xạ né tránh, để anh siết chặt cô trong một cái ôm ngắn ngủi nhưng đầy sức mạnh.
Dung Phượng, người nổi tiếng với sự điềm tĩnh của một xạ thủ, lúc này cánh tay lại khẽ run.
Tuy nhiên, khi buông cô ra, gương mặt anh không hề để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự nao núng. "Không hổ là cô," anh lên tiếng.
Trì Tâm thầm ghi nhớ sự quan tâm thầm lặng này, khẽ gật đầu:
"Đi thôi. Tôi e rằng bên kia đã có biến cố."
Lối đi phía bên này vẫn rất phức tạp, hai người tiếp tục theo hướng năm giờ mà Cảnh Tu Bạch đã chỉ dẫn, không ngừng len lỏi qua các đoạn đường hầm ngoằn ngoèo.
Khi họ lại rơi vào tình huống phân vân giữa rẽ trái hay rẽ phải, tiếng giao tranh vọng lại từ xa, dù rất mơ hồ.
Nhờ những lỗ thông hơi rải rác trong tổ mối, âm thanh giao chiến mới có thể truyền tới đây. Mắt Trì Tâm loé lên sự mừng rỡ, cả hai không chút chần chừ, lập tức lao theo hướng âm thanh phát ra.
Chưa chạy được bao xa, Trì Tâm đột nhiên giơ tay kéo mạnh Dung Phượng sang một bên, đẩy anh ngã lăn ra đất.
Một tiếng "Rầm——!" vang lên.
Một con mối thợ khổng lồ phá vỡ bức tường đất, lao sầm xuống đúng vị trí họ vừa đứng.
Cơ thể nó to ngang ngửa lũ mối có cánh, nhưng lại không có cánh. Vì quanh năm sống trong tổ, đôi mắt của nó đã bị thoái hóa. Nó nằm vật vã trên đất, chỉ dựa vào cặp râu to lớn mà mò mẫm trong cơn hoảng loạn.
Có vẻ như nơi này có thứ gì đó khiến nó sợ hãi tột độ. Khi lật người và đứng dậy, nó không quay lại chiến đấu mà lập tức quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Trì Tâm khẽ nhíu mày.
Bỏ qua con mối thợ đang chạy trốn, cô vội vã chui qua lỗ hổng nó vừa tạo ra.
Dọc đường, xác những con mối rải rác khắp nơi. Một số vừa mới chết, những chiếc râu của chúng vẫn còn khẽ run rẩy.
Trì Tâm tăng tốc, lao thẳng vào bên trong và nhìn thấy một thanh kiếm băng đang ngưng tụ trên không trung, nhắm thẳng vào lưng một con mối khổng lồ rồi đ.â.m mạnh xuống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ai khác ngoài Cảnh Tu Bạch.
Nhưng rõ ràng anh không ổn chút nào. Bộ quần áo vốn gọn gàng giờ đã nhếch nhác, không còn chút vẻ chỉn chu thường thấy. Dù không rách nát như của Louis trước đó, nhưng chắc chắn cũng không thể che giấu nổi vẻ tàn tạ của anh.
Ba con mối thợ khổng lồ khác đang vây quanh anh và một người đàn ông khác đứng phía sau.
"Ông chủ Lâm?" Trì Tâm khựng lại, ngạc nhiên nhận ra người đó.
Nghe thấy tiếng cô, Cảnh Tu Bạch lập tức ngẩng đầu. Gương mặt lấm lem bụi bẩn của anh hiện lên nụ cười mừng rỡ chân thành:
Mèo Dịch Truyện
"Trì Tâm!"
Cô nhướng mày đáp lại, rồi lao thẳng tới, chỉ trong vài động tác đã thoăn thoắt leo lên lưng một con mối khổng lồ. Cô đứng vững trên lưng nó, giơ tay tóm lấy thanh kiếm băng vẫn đang lơ lửng trên không, hét lớn một tiếng, rồi quỳ gập người xuống, dồn lực mạnh mẽ đ.â.m sâu thanh kiếm vào khớp nối giữa đầu và thân con mối.
Một tiếng "Phập!" vang lên.
Con mối run rẩy kịch liệt vài cái, rồi đổ gục xuống đất.
Trì Tâm nhẹ nhàng nhảy xuống, quay lại nhìn hai con mối còn lại.
Khi cô chuẩn bị tấn công, hai con mối còn lại chạm râu vào nhau như đang giao tiếp, sau đó, như gặp phải kẻ thù không đội trời chung, chúng lập tức quay đầu bỏ chạy không chút do dự, mặc kệ con mồi "béo bở" đang bày ra trước mắt.
Trì Tâm ngẩn người. Đáng tiếc, những con này là mối thợ, không phát ra loại sóng âm đặc biệt như mối cánh. Những thông tin chúng trao đổi qua râu hoàn toàn nằm ngoài khả năng cảm nhận của cô. Cô chỉ có thể đứng đó, bối rối nhìn chúng chạy trốn một cách hỗn loạn.
Cảnh Tu Bạch nhìn cô đầy kinh ngạc:
"Danh tiếng của cô... đã lan đến cả lũ mối này rồi sao?"
Trì Tâm không nhịn được lườm anh:
"Anh nói vớ vẩn gì vậy?"
Dù trả lời như thế, nhưng trong lòng cô vẫn dấy lên chút nghi ngờ khôn nguôi.
Thanh kiếm băng trong tay cô dần tan thành những giọt nước li ti và tan biến vào hư không. Trì Tâm nhìn hai người đàn ông vừa thoát khỏi hiểm nguy, hỏi với vẻ khó chịu:
"Hai người làm thế nào mà ra nông nỗi này?"